Tô Cẩm buồn chán quay người lại ném điện thoại lên ghếsofa. Tròn ba ngày rồi, cô không được ra khỏi nhà, xương cốt cả người giống nhưlà bị gỉ.
Những ngày ở nhà thực sự cô thấy không quen.
“Mình sắp mốc meo lên rồi.” Tô Cẩm thở dài, “Sư phụmình vừa sinh đang ở cữ, mình cũng không được qua đó chơi.”
Bành Tiểu Ngôn đang nằm trên ghế sofa xem tivi quaysang nhìn cô một lượt rồi cười, ánh mắt quay trở lại chiếc ti vi.
Tô Cẩm lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh ra, đưa cho côấy một lon, sau đó lười biếng ngồi xuống cạnh cô. “Cậu nói xem, Lục Hiển Phongủng hộ mình nghỉ phép là để nhốt mình trong nhà phải không?”
Bành Tiểu Ngôn lại cười, nói với cô: “Nhốt trong nhà?Tô Tô, không phải là hai người đã…?”.
Tô Cẩm trợn mắt nhìn cô, “Cậu nghiêm túc một chút đi.”
Bành Tiểu Ngôn không để ý cười, nói “Có việc gì phảikhông? Sợ cậu không an toàn?”.
Tay Tô Cẩm đang cầm lon nước ngọt dừng lại một lát,hình ảnh chiếc áo mưa vứt ở góc phòng lại hiện lên trong đầu cô, còn những vếtthương khắp người anh nữa.
“Không phải là cậu đã đi kiện rồi sao?” Bành Tiểu Ngônlại hỏi. “Sao kiện xong lại nghỉ phép? Mình cho rằng cậu cần phải đi đánh mộttrận nữa, sao lại bỏ cuộc nhanh thế?”
“Bây giờ mình không có dự án, hàng ngày đến Hải Côngthì cũng ngồi đó thôi, không bằng là ở nhà chờ đợi.” Tô Cẩm lắc đầu, “Hơn nữa,lãnh đạo của mình có lẽ nhìn thấy mình cũng đau đầu, nên nhanh chóng cho mìnhnghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/2087996/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.