Công việc mình làm không có gì sai, hơn nữa điều nàycòn được lãnh đạo thừa nhận – nếu không, cô không thể dễ dàng mà được chọn làmkỹ sư. Nhưng vì quá dễ dàng, nên Tô Cẩm không hề có cảm xúc gì với lễ đón nhậndanh hiệu mà cô đã chờ đợi từ lâu này.
Tô Cẩm xốc lại ba lô nhảy xuống bậc thềm giống nhưthời niên thiếu cùng các bạn chơi nhảy dây. Quay người lại nhìn, dưới bầu trờixanh mây trắng, tòa nhà Hải Công vô cùng tráng lệ trong ánh nắng. Nhìn ánh sángchiếu lên biểu tượng của công ty trên đỉnh tòa nhà, lòng cô bỗng nhiên cảm thấyđau xót.
Đây đã từng là chiến trường của cô. Khi lần đầu tiênnhìn thấy biểu tượng này, cô có cảm giác vô cùng tự hào. Ngay cả những ngày sauđó, sự tự hào này cũng luôn hiện hữu trong lòng cô, mỗi lần bước vào sân ngướcnhìn biểu tượng đó trên tòa nhà đồ sộ hay thấy biểu tượng trên áo đồng phụccông ty, thậm chí trên giấy tờ tài liệu, một cảm giác tự hào dâng lên từ đáylòng khiến cô cảm thấy tràn đầy sinh lực.
Tô Cẩm biết mình sẽ rất nhớ cảm giác này, nhưng cô vẫnkhông hề hối hận với quyết định của mình.
“Có lẽ khoảng hai mươi năm nữa, khi tất cả những gaigóc của mình đã bị cuộc sống mài mòn đi, mình có thể điềm nhiên đón nhận nhữngsự sắp đặt này.” Tô Cẩm không nhìn cái biểu tượng trên đỉnh tòa nhà nữa, tronglòng chua xót nghĩ: Nhưng bây giờ thì không được – mình vẫn còn lý tưởng, lýtưởng vẫn chưa mất đi ánh hào quang của nó. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-mat-ma/2087993/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.