Thật ra tôi biết mình chỉ nói cho có thế thôi chứ với những người làm ăn kinh doanh như anh Dũng thì dễ gì mà qua mắt nên khi anh hỏi thêm câu nữa tôi không chối mà lặng lẽ gật đầu.
Anh Dũng chăm chú nhìn tôi một lát rồi hỏi tiếp:
-Duy đi đâu để em lại một mình phải không?
Tôi thật thà:
-Vâng, anh ấy đi đâu đó, bọn em hẹn tối gặp nhau rồi cùng về anh ạ.
Lúc đó trời tối nên tôi chẳng biết anh Dũng đang nhìn mình thế nào, chỉ thấy anh thở dài một cái.
-Ngày nào cũng thế à?
Họ là anh em nên đương nhiên phải hiểu nhau, dù sao nói dối cũng không trót lọt, tôi còn nói dối làm gì? Tôi trả lời:
-Vâng ạ, ngày nào cũng thế, nhưng đó là ý của em.
Chẳng biết sao lúc đó tôi lại thấy anh Dũng gần gần giống với anh Nam, kiểu cứ nhẹ nhàng hỏi han như một người anh trai như thế nên tôi thật thà kể:
-Mấy bữa nay em vào bệnh viện anh ạ, dù sao thì em còn nghỉ phép, mà bọn em lại không đi chơi đâu nên em vào trong đó với anh em mấy ngày, tuần sau trở lại trường rồi em không có nhiều thời gian nữa.
Anh Dũng nghe tôi nói thế ngạc nhiên hỏi thêm:
-Sao em không nói với ai chuyện em có anh trai đang nằm trong viện?
Tôi với Duy có hay nói chuyện với nhau đâu, cứ nói ba câu thì cãi nhau bảy câu, còn nhà chồng thì đa số là bố ruột qua lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652171/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.