Ban đầu tôi cứ nghĩ có nhanh thì cũng phải vài tuần nữa mới tới nhà Duy, ai ngờ hôm đó đang dạy giở tiết học thì hắn gọi inh ỏi :
-Hôm nay tới nhà tôi gặp bố mẹ.
Hắn nói như ra lệnh, vì đang đứng ở hành lang trong trường nên tôi phải rít qua kẽ răng :
-Anh bị thần kinh à ? Tôi đang đứng lớp làm sao mà tới ?
Hắn lại dở giọng châm chọc tiếp :
-Cô bị sốt ruột quá à ? Ai nói cô tới giờ này ? Trưa dạy xong thì đi ra cổng.
À, trưa, nếu thế chắc nhà bên đó muốn tôi sang dùng cơm trưa.
Trước lúc tới đó tôi đã thử đi thử lại mấy bộ váy, chẳng biết nhà bên kia thế nào để mà ăn mặc cư xử cho hợp ý, phải chi Duy tử tế một chút thì tôi cũng có thể hỏi anh ta đằng này lời nào anh ta nói ra cũng như móc câu, tôi còn hỏi làm gì, mất công anh ta lại tưởng tôi ham hố được gả cho mình tới thế.
Nói thế chứ dù không ham thật nhưng tôi nghĩ mình cũng phải thể hiện cho tốt một chút, đã lỡ nhận tiền của bố ruột, hơn nữa còn dắt hắn về nhà gặp bố mẹ rồi, giờ lỡ nhà bên kia không ưng ý một cái thì tôi không biết lấy đâu ra tiền mà trả cho bố đây.
Cứ tưởng sẽ về bên nhà dùng cơm, ai ngờ Duy chở tôi vào một quán ăn, thấy tôi ngơ ngác hắn lẩm bẩm :
-Cô không đói à ?
Tôi giật mình :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2652167/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.