Lúc Phương Nhật Hạ trở về đến nhà sắc trời đã tối đen như mực.
Cô bật đèn lên, nhanh chóng mang dép đi trong nhà vào rồi chạy lên tầng đóng cửa lại.
Phương Nhật Hạ đem đồ ngủ trong tủ ra, lê đôi chân đã mỏi mệt đi vào phòng tắm. Vào khoảnh khắc ngâm mình trong làn nước ấm, cô mới cảm giác có sự sống trở lại.
Đã lâu lắm rồi Phương Nhật Hạ chưa vận động lâu như vậy, quả thật là vừa đau vừa nhức, đột nhiên cứ muốn ở trong làn nước như thế này mãi.
Vào lúc cô sắp ngủ thiếp đi trong bồn tắm, tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
“Reng reng…”
Phương Nhật Hạ giật mình tỉnh táo lại, vội lấy khăn lau người rồi mặc đồ vào.
Cô cầm điện thoại ở trên kệ lên, nhận thấy là cuộc gọi của mẫu thân đại nhân thì nhanh chóng bắt máy.
“Con làm gì mà nghe máy lâu thế?”
Phương Nhật Hạ chột dạ: “Con đang tắm ạ.”
“Sao rồi, học gia sư có hiệu quả không? Thiếu tiền thì nói với mẹ.”
Nhắc đến gia sư, cô gái nhỏ lại không tự chủ được cảm thấy đau lòng: “Mẹ à, trước kia có phải bố mẹ nhặt con ở đâu về không?”
Mẹ Phương mắng nhẹ: “Nói bậy gì đấy!?”
Phương Nhật Hạ bĩu môi: “Con cảm thấy IQ của mình có chút không được giống bố mẹ.”
Nghe đến đây, mẹ Phương bật cười, lúc đầu chỉ là cười nhỏ nhẹ, nhưng dần dần về sau lại có xu hướng tăng lên: “Con nói mẹ mới để ý, hình như là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-cham-tre/2623620/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.