*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm này là ngày thứ ba của tết âm lịch, bên ngoài vẫn là một mảng màu đỏ, họ hàng thăm viếng nhau, kẹo ngọt, may mắn đến các gia đình, không khí vô cùng vui mừng.
Nhưng có một gia đình trông coi trước giường bệnh.
Không những người nhà, cả bác sĩ cũng không còn cách nào. Anh Tử trên giường bệnh, người phụ nữ ngoan cường này lại vứt bỏ sinh mạng trong thời gian ngắn.
Tế bào ung thư của bà đã khuếch tán.
Bà hôn mê.
Máy móc rõ ràng biểu hiện có nhịp tim, con gái, bạn bè…Thậm chí là người chị đã hơn 90 tuổi ở đầu giường, bà cũng mặc tiếng gọi của họ mà không nguyện ý tỉnh lại.
Bởi vì người có thể đánh thức bà đã không còn nữa.
Người có thể đọc sách báo cả đời cho bà không biết chữ.
“Mẹ, mẹ hãy ăn cơm.” Con gái đút cho bà.
Anh Tử vô thức há miệng, ăn một viên thịt, lại đột nhiên nói chuyện: “Ăn ngon, giống như mùi vị ba con nấu.”
Bà đột nhiên nói một câu hoàn chỉnh.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Cả nhà già trẻ lớn bé đều vây quanh sang đây.
Nếp nhăn trên mặt Anh Tử không nhiều lắm, bà vốn không lộ rõ vẻ lão hoá, bà mở mắt, nhìn con gái, nhìn người nhà nở nụ cười, đôi môi mấp máy: “Mẹ đi theo ông ấy cả đời, chưa từng chịu đựng bất cứ khổ cực nào.”
Bà nhìn lên trần nhà, nhìn người đó trên bầu trời.
“Người một nhà trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-can-viet-ra/778553/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.