19
Tôi đã đợi rất lâu nhưng Hà Dĩ Xuyên và nước nóng vẫn không đến.
Đại ca này tính tự nấu nước đấy à? Sao lại lâu như vậy.
Tôi định xuống bếp xem thử.
Không xem thì thôi, vừa xem đã giật mình.
Hà Dĩ Xuyên đang dựa vào chiếc ấm đun nước nóng đỏ sau lưng, đang cau mày chăm chú nhìn vào một xấp tài liệu.
“Hà Dĩ Xuyên!”
Tôi hét vào mặt anh, kéo anh ra khỏi ấm nước.
Tôi nhanh chóng vén quần áo phía sau lên mà không cần sự đồng ý của anh ấy.
Tôi thấy tấm lưng trắng nõn của anh chằng chịt sẹo, bây giờ còn có cả một vùng bỏng rộng.
Tôi vuốt nhẹ những vết sẹo gớm ghiếc ấy, tim như thắt lại, hai mắt đỏ hoe.
Khi anh bị thương, chắc hẳn đã rất đau.
Hà Dĩ Xuyên giữ cánh tay tôi và nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không sao đâu, tôi không đau, em đừng buồn.”
Mất đi ý thức, mất đi cảm giác biết đau, điều này thật đáng sợ.
Tôi để anh ấy ngồi trên ghế sô pha, mở hộp y tế ra, tiêan hành khử trùng vết thương một cách kỹ lưỡng.
Trong quá trình khử trùng, tôi đã cẩn thận để không làm anh ấy bị đau.
Ngay sau đó, tôi bôi thuốc mỡ bỏng cho anh ấy.
Mùi thuốc bôi bỏng hơi hăng, tôi nhận ra mình đã vô tình vuốt lưng anh ấy.
Vậy mà anh vẫn không có chút phản ứng nào.
“Sao vậy?” Giọng anh lạnh lùng.
“Hà Dĩ Xuyên, thầy có thể nói cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khong-bien-gioi/2936735/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.