Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau
22 Vì muốn tập trung học nên tôi liên tục từ chối lời mời của Tiểu Mĩ. Tiểu Mĩ không cho phép tôi quá sức, cô ấy luôn lo lắng tôi làm việc quá sức và sợ rằng tôi sẽ đột ngột qua đời. Tôi chỉ có thể nói dối cô ấy, tôi đang yêu Hà Dĩ Xuyên, để cô ấy cảm thấy yên tâm. Khi kỳ học sắp kết thúc, tôi nghĩ rằng dù thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ giành được vị trí đầu tiên trong lớp, cho lão Hà nhà tôi nở mày nở mặt. Kể từ đó, ngày nào tôi cũng đến thư viện tự học. Tiểu Mĩ đã gửi một tin nhắn WeChat: [Cậu đang ở đâu vậy?] Tôi: [Tớ đang đi mua sắm với giáo sư Hà. Có chuyện gì vậy cục cưng?] Tiểu Mĩ: [cậu đoán xem tớ đang làm gì?] Tôi: [?] Tiểu Mĩ: [Tớ đang ở trong thư viện và thấy cậu đang chăm chỉ học bài.] Tôi nhìn lên thấy Tiểu Mĩ đang mang một chiếc hộp cách nhiệt, trong đó có tổ yến hầm với sữa tươi. Mũi tôi bị cay. Nhưng mà, tổ yến hầm sữa tươi không phải dùng để bổ não mà là để dưỡng thai! 23 Mẹ tôi rất nhanh đã biết tình cảm của tôi dành cho Hà Dĩ Xuyên. Bà ấy lợi dụng thân phận là vợ của một giáo sư để mời Hà Dĩ Xuyên thường xuyên ở lại ăn tối. Trong vòng hai ngày, không chỉ bảy dì tám dì của tôi biết anh ấy, mà ngay cả dì ở tầng dưới cũng biết luôn. Vào đêm giao thừa, Hà Dĩ Xuyên và tôi đã mua pháo bông ở tầng dưới nhà tôi. Pháo bông trong tay tôi giống như đóa hoa cúc vàng, với những cánh hoa đẹp mê hồn, nở rộ vẻ đẹp phù du trong bóng tối. Hà Dĩ Xuyên mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, mỉm cười khi nhìn ước nguyện hết lần này đến lần khác. Tôi đưa cho anh ấy một cây pháo đang cháy: “Ước trên đó rất hữu ích, anh cũng thử đi.” Cầm cây pháo bông trên tay, anh ấy không nói, bắt chước tôi, chắp hai tay lại, lặng lẽ ước một điều. Ánh sáng từ pháo bông chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của anh. “Cái cuối cùng rồi, em đến ước đi.” “Năm mới, tôi sẽ tốt nghiệp thuận lợi!” Hà Dĩ Xuyên cười khúc khích: “Tôi sẽ đảm bảo rằng em sẽ thực hiện được điều ước này.” “Hà Dĩ Xuyên, em vẫn còn có một điều ước cuối cùng. Nhưng em không còn pháo bông nữa.” Tôi nhìn anh ấy một cách đáng thương. Anh hơi cau mày, với vẻ mặt như nói rằng anh ấy biết tôi đang lừa anh. Một lúc sau, anh thở dài: “Em nói thử xem.” Tôi nghiêm túc ngước nhìn anh và nói: “Em muốn một nụ hôn kiểu Pháp từ anh.” Sau đó, tôi nhắm mắt lại và chờ đợi một cách hạnh phúc. Nụ hôn nóng bỏng chưa tới, nhưng trên trán tôi đã bị cốc một cái. Tôi nghiến răng hét vào mặt anh ấy: “Hà Dĩ Xuyên!” Khi tiếng chuông năm mới vang lên, Hà Dĩ Xuyên ở bên cạnh tôi vội cúi đầu hôn lên trán tôi. Ha ha, điều ước này coi như cũng thành sự thật. Về phần còn lại thì tôi phải tự mình làm rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau