Chương trước
Chương sau
Bảo mẫu tìm khắp tiểu khu, Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm cũng tìm thêm lần nữa nhưng vẫn không thấy.
“Làm sao bây giờ? Hay chúng ta báo cảnh sát đi?” Tống Sơ Nhất đè trái tim đang rối loạn xuống.
“Không cần, chúng sẽ không sao đâu.” Trần Dự Sâm khá bình tĩnh, anh tin con trai mình. Đừng chỉ thấy con anh kém Tiểu Tinh hai tuổi mà coi thường nó, nó rất tinh ranh, dù có ra khỏi tiểu khu cũng sẽ không sao, huống chi nó vẫn ở trong khu này.
Bên này, trong nhà tiểu tiên nữ, Trần Nhĩ Nhã và tiểu tiên nữ đang ở trong phòng tiểu tiên nữ chơi vật nhau, Tiểu Tinh ưa sạch sẽ nên đứng một bên làm trọng tài. Cửa đã bị chúng khóa lại, Tống Sơ Nhất và Trần Dự Sâm ấn chuông tìm người, chúng nghe thấy nhưng chơi quá vui nên không thèm để ý.
Buổi chiều, Trần Nhĩ Nhã giật mạnh, dần dần tiểu tiên nữ không chịu nổi,
chuyển từ hung thần ác sát sang khóc lóc. Cậu vừa khóc như hoa lê dưới mưa, tâm tình thương hương tiếc ngọc của Trần Nhĩ Nhã và Tiểu Tinh lại xuất hiện, hơn nữa giật lâu như vậy mà chim nhỏ cũng không tung ra, các cậu cũng tin tiểu tiên nữ thật sự là nam, nhất thời liền cảm thấy xấu hổ.
Mẹ nói làm sai phải sửa, Trần Nhĩ Nhã kéo Tiểu Tinh giải thích với tiểu tiên nữ. Hai người từ vênh váo tự đắc trở nên ôn hòa, tiểu tiên nữ hết giận, uất ức nói bộ dáng xinh đẹp cũng không phải lỗi của cậu, rõ ràng là có chim nhỏ mà vẫn bị hiểu lầm là em gái, thật đau lòng!
“Đừng đau lòng. Anh dạy em làm thế nào để về sau không bị hiểu lầm là em gái nữa.” Tiểu Tinh rất có khí khái vỗ vai tiểu tiên nữ.
“Làm thế nào?” Tiểu tiên nữ thu lại nước mắt, vui mừng nhìn Tiểu Tinh. Bị hiểu lầm
là em gái khiến cậu rất đau lòng, có thể không bị hiểu lầm nữa thì quá tốt.
“Em ít hoạt động, thoạt nhìn rất nhu nhược, hoạt động nhiều lên, có vẻ khỏe mạnh mới giống nam tử hán.” Tiểu Tinh vỗ ngực, nói ra lí do mẹ cậu bắt cậu chạy bộ hàng sáng.
Tiểu tiên nữ bị Tiểu Tinh thao thao bất tuyệt hù dọa quên cả sự sỉ nhục bị giật chim nhỏ, cũng quên mất khi làm việc không được nghe địch diễn thuyết mà phải thừa lúc địch chưa chuẩn bị mà ra tay.
Tiểu Tinh rất vừa lòng, há mồm định cho tiểu tiên nữ chạy bộ nhưng vừa rồi cậu phải giữ tiểu tiên nữ nên rất mệt, không còn sức để cùng tiểu tiên nữ chạy rèn luyện cơ thể nữa. Không thể chạy có thể vật nhau. Tiểu Tinh sai tiểu tiên nữ vật nhau với Trần Nhĩ Nhã.
“Được!” Trần Nhĩ Nhã vỗ tay. Cả ngày chơi cùng Tiểu Tinh chỉ bị nói thế này bẩn thế kia bẩn, có thể đưa tay ra chơi cũng không tồi rồi.
Tiểu tiên nữ cũng nói được, tuy rằng không mạnh mẽ như Trần Nhĩ Nhã nhưng cũng rất vang dội.
Không chơi bên ngoài vì Tiểu Tinh chê mặt đất bẩn, ba đứa bé liền vào nhà tiểu tiên nữ. Ba mẹ tiểu tiên nữ không ở nhà, trong nhà cũng không có bảo mẫu, rất tiện.
Trong phòng tiểu tiên nữ, Trần Nhĩ Nhã đứng làm dáng, tiểu tiên nữ giương nanh mùa vuốt lao về phía Trần Nhĩ Nhã, Trần Nhĩ Nhã hùng hổ ôm cậu, dùng chân gạt chân cậu. “Bịch” một phát, chỉ vừa đối mặt, tiểu tiên nữ đã ngã xuống đất, mông nở hoa.
“Cậu ăn gian!” Tiểu tiên nữ không phục, vừa chỉ trích vừa dùng ánh mắt cầu cứu trọng tài.
Tiểu Tinh rất khó xử, một bên là anh em, một bên là tiểu mỹ nhân, nên giải quyết mâu thuẫn này thế nào đây?
“Vật nhau chính là như vậy, giả giả thật thật, thật thật giả giả. Dù bây giờ người một nhà chúng ta tự luyện với nhau nhưng vẫn phải có quy tắc, như vậy khi gặp phải kẻ địch mới có thể chiến thắng.” Trần Nhĩ Nhã rất chuyên nghiệp giảng giải cho tiểu tiên nữ.
Nghe cậu nói là người một nhà, cơn giận của tiểu tiên nữ biến mất không còn tăm hơi. Sau đó, tiểu tiên nữ giống như một bao cát tập luyện, rất vui vẻ chịu đòn của Trần Nhĩ Nhã. Ba của Nhĩ Nhã lớn lên trong đại viện, Trần Nhĩ Nhã được ba dạy bảo, kỹ thuật đánh nhau rất tốt, đón đỡ, né tránh, tấn công, bộ pháp linh hoạt, động tác nhanh nhẹn, khiến tiểu tiên nữ vô cùng sùng bái.
Tiểu Tinh không vui, vai trò trọng tài của cậu đã mất tác dụng, hai bạn nhỏ đánh nhau vui vẻ đến mức quên cậu mất rồi.
“Anh muốn gia nhập.” Tiểu Tinh lớn tiếng tuyên bố.
“Sẽ bẩn quần áo đó.” Trần Nhĩ Nhã chỉ tiểu tiên nữ. Tiểu tiên nữ bị cậu đạp vào sườn khiến quần áo toàn là vết chân.
Thật sự rất bẩn! Trong đầu Tiểu Tinh đang giằng co kịch liệt, tiếp tục sạch sẽ hay tham chiến? Cậu không có đáp án.
Trần Nhĩ Nhã nhìn ra mâu thuẫn của cậu, trong đầu cũng rối rắm. Tiểu Tinh không chơi cùng sẽ không vui, có nên dừng lại không?
“Nhanh lên nào.” Tiểu tiên nữ kêu, số lần cậu bị vật bị đạp đang giảm, hưng trí đang tăng cao.
Vật nhau là cậu nói ra, tiểu tiên nữ không nói ngừng mà ngừng thì thật xấu hổ. Trần Nhĩ Nhã quăng sự không hài lòng của Tiểu Tinh ra sau đầu, tiếp tục vật nhau với tiểu tiên nữ.
Tiểu Tinh đau lòng, cậu thấy rằng Trần Nhĩ Nhã có bạn mới liền quên bạn cũ, cậu sống thật thất bại. Lòng tự trọng của Tiểu Tinh bị tổn thương, vào lúc Trần Nhĩ Nhã vừa vật ngã tiểu tiên nữ, cậu bỗng hét to lên.
“Tiểu Tinh, anh sao thế?” Trần Nhĩ Nhã sợ hãi, bỏ lại tiểu tiên nữ vội vàng chạy tới hỏi cậu.
Tống Sơ Nhất ở ngoài tìm con sắp điên đầu bỗng nghe được tiếng Tiểu Tinh thét lên, chân mềm không thể đứng vững. Trần Dự Sâm đi lên gõ cửa, vợ yêu bị dọa như vậy, không dạy dỗ hai tên nhóc kia là không được.
“Khoan đã, an toàn là trên hết, cẩn thận chút, không biết có phải bị bắt cóc hay không.” Tống Sơ Nhất kinh hoảng hạ thấp giọng.
Bắt cóc cái gì! Tiếng khóc này của Tiểu Tinh rõ ràng là tiếng sấm to mưa nhỏ, muốn Nhĩ Nhã chủ động hỏi han. Trần Dự Sâm không cần nhìn cũng biết, trong phòng con mình lại đang quay trái quay phái dỗ Tiểu Thôi rồi. Trần Dự Sâm quyết định, sau khi đem con về thì nhất định phải chuyển nhà, đưa con mình cách xa Tiểu Tinh một chút mới được.
The End
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.