*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kế hoạch của Phó Tiểu Vũ là sẽ ở lại châu Âu trong suốt hai tuần, thực ra công việc ban đầu chỉ sắp xếp trong vòng mười ngày, nhưng cậu đã cố ý kéo dài cuộc hành trình. Điều này đương nhiên là vì có nguyên nhân, Phó Cảnh mấy hôm trước vừa gọi điện thoại bảo cậu đợt tết Dương này thì về nhà một chuyến. Khi ấy cậu không nghĩ ngợi gì đã nói luôn với ông là mình đợt đó đang đi công tác ở châu Âu, cho nên không về nhà được. Không ngoài dự đoán, Phó Cảnh trong điện thoại lại nổi trận lôi đình, rồi lại mắng nhiếc cậu một tràng dài dặc như pháo nổ. Phó Tiểu Vũ im lặng nghe được một nửa thì lại dùng lý do có cuộc họp online để cúp máy. Vì vậy cho dù là đi công tác nhưng cũng là mượn cớ, Phó Tiểu Vũ vẫn bảo Vương Tiểu Sơn đổi thành qua tết Dương mới trở về, cậu nói mình muốn tranh thủ chút thời gian ở bên này để đi mua sắm. Đây có lẽ là xuất phát từ nỗi sợ hãi từ nhỏ đến lớn đối với Phó Cảnh. Cơn giận dữ của ông đương nhiên là tích tụ đã lâu, có một phần nguyên nhân là vì thất vọng với cậu trong chuyện với Hàn Giang Khuyết, ngoài ra còn có là vì không hài lòng với thói quen trừ khi thật cần thiết, chứ nếu không cũng nhất định không chịu về nhà của Phó Tiểu Vũ. Cái lần nặng nề nhất, thậm chí còn mắng cậu là "Mày không chịu về nhà như thế, sao không chết ở ngoài kia cho rồi?" Sự tai ngược và hung hãn của cha cậu thật sự hết sức hiếm thấy. Phó Tiểu Vũ nhớ là trước khi người mẹ Alpha Đường Ninh xuất hiện, Phó Cảnh luôn luôn trong tình trạng đánh nhau với người khác, động một chút là cào người ta mặt đầy máu không thì là bị đấm đến xanh tím cả hốc mắt. Nguyên nhân nhiều khi là vì ở chợ người bán hàng trả nhầm tiền, có khi lại là vì tầng trên để thấm nước xuống nhà cậu nhưng lại không chịu khắc phục, còn có khi là vì Alpha không có ý tốt giở trò sàm sỡ. Lâu dần, đám người đó đều biết rằng Phó Cảnh là người không dễ chọc vào, thế nhưng những lời đồn thổi vẫn luôn chẳng hề ít, biểu cảm của rất nhiều người khi nói rằng "Omega này ngang tàng lắm" đều mang ánh mắt chế nhạo và xem thường. Sự ngang tàng cùng tàn nhẫn của Phó Cảnh không chỉ là đối với người ngoài, mà đối với Phó Tiểu Vũ cũng là như vậy. Hồi còn học cấp Một, các bạn nhỏ khác nếu như thi đạt điểm cao đều sẽ được bố mẹ dẫn đi ăn McDonald's, dẫn đến khu vui chơi; Nhưng đối với Phó Tiểu Vũ mà nói, bất kể một môn nào mà không được trọn điểm đều sẽ trở thành một cơn ác mộng. Phó Cảnh sẽ xách cậu ra ban công, bắt cậu nâng bài kiểm tra không đạt trọn điểm kia lên, thiếu một điểm là ăn một cái tát, thiếu hai điểm là ăn hai cái tát, vừa tát vừa chất vấn cậu "Tại sao lại lơ là như vậy? Tại sao lại không có tiến bộ gì như thế? Đã biết sai hay chưa?" Khi cậu vừa ăn đòn vừa khóc nhận lỗi, hàng xóm sẽ đứng trên ban công tùy ý đánh giá bọn họ, giống như đang xem tiết mục tiêu cơm nào đó sau khi ăn uống xong vậy. So với cơn đau rát trên gương mặt, từng tiếng bạt tai bôm bốp đó mới khiến cho cậu khi còn là một đứa trẻ không bao giờ quên nổi—— Sau này khi lớn lên, Phó Tiểu Vũ dần dà học được cách không còn nghĩ đến mấy chuyện khi còn bé ấy nữa. Nhưng đồng thời, ngoại trừ việc cần thiết, cậu cũng sẽ không về nhà. ... Những việc Phó Tiểu Vũ xử lý ở châu Âu đều là sự vụ của tập đoàn IM, tất cả đều rất thuận lợi, cậu đã giải quyết xong toàn bộ công việc trước hẳn ba ngày, vì thế cũng để Vương Tiểu Sơn được về nước trước. Năm ngoài Vương Tiểu Sơn mới hẹn hò với một anh bạn trai Alpha, bởi vì chuyện đi công tác lần này đã lỡ mất cơ hội trải qua Giáng Sinh cùng nhau, cho nên thật sự không muốn bỏ qua cơ hội mừng năm mới này nữa. Cái ngày trợ lý lên máy bay rời đi vừa đúng là đêm Giáng Sinh, vì thế chỉ còn Phó Tiểu Vũ một mình ở lại nước Đức. Đêm nay quá náo nhiệt, khắp nơi đều là người đội mũ Giáng Sinh tùy ý nói với nhau những lời chúc mừng, cậu muốn đặt một nhà hàng để dùng bữa cũng không đặt được chỗ, cuối cùng chỉ đành có chút hiu quạnh ở lại khách sạn gọi đồ ăn mang đến. Cậu chọn một món ăn ngon truyền thống của người Đức—— chân giò nướng kiểu Đức.
Nhà bếp của khách sạn nướng lớp da bên ngoài của thịt chân giò giòn rụm kết hợp với sốt mù tạc và món bắp cải muối chua kiểu Đức, lại còn bày biện trên một chiếc khay lớn rồi đưa lên, mùi thơm thực sự xông thẳng vào mũi. Nhưng mà Phó Tiểu Vũ lại chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn chỉ nếm một miếng phần da giòn rụm nhất, còn phần thịt thà nhiều dầu mỡ đến kinh hoàng bên trong cậu đều không dám đụng vào, sau đó là từ từ ăn hết sạch món ăn kèm là bắp cải muối chua và măng tây nướng. Bởi hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên bàn ăn còn cố ý bày biện cho cậu vài bông hông tươi tắn cùng với dòng chữ Merry Christmas! Long trọng như thế này trong khi phải dùng cơm một mình, lại có vẻ hơi đáng tiếc. Phó Tiểu Vũ ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn, nhìn vào những bông pháo hoa không ngừng nở rộ trong màn đêm, uống champagne một mình, rồi lại ngẩn ra nhìn đĩa thịt chân giò trước mặt vẫn còn đầy ắp như cũ. Cho đến khi điện thoại của cậu đột nhiên vang lên—— Phó Tiểu Vũ vừa cúi đầu xuống, đã trông thấy tin nhắn nhảy ra từ chiếc ảnh đại diện wechat cậu bé bút chì Shin đang đi ị xấu xí kia, hiện lên phía trước nhất. -.-: Chúc Giáng Sinh vui vẻ nhé! -.-: Cơn cảm mạo của cậu thế nào rồi? Từ mấy hôm Phó Tiểu Vũ bắt đầu đi công tác, cậu và Hứa Gia Lạc trừ những lúc trao đổi với nhau về tiến độ của Love is the end trên Dingtalk ra, thì không còn nói thêm điều gì khác nữa. Vì vậy những tin nhắn đến cũng quá đường đột. Phó Tiểu Vũ đặt ly rượu sang bên cạnh rồi cầm điện thoại lên, ban đầu chỉ định gõ mấy chữ "Tôi không sao nữa rồi", nhưng nghĩ ngợi một hồi lại xóa hết đi, gõ lại rằng—— Phó Tiểu Vũ: Tôi đã uống hết thuốc anh bảo mua rồi, cũng đã đỡ nhiều, cảm ơn. -. - nhắn lại: 1 Lại là "1", lại là "1", đúng là kiểu không còn gì để nói. Phó Tiểu Vũ có chút bực bội không rõ vì sao, cậu bèn ngửa đầu lên uống cạn ly champagne kia rồi lại nhấc điện thoại lên. Phó Tiểu Vũ: Giáng Sinh vui vẻ nhé! Anh đang làm gì đấy? Cậu hiếm khi gõ dấu cảm thán như thế này, dấu hỏi đằng sau đó lại càng kỳ lạ hơn. Phó Tiểu Vũ không biết bản thân đang nghĩ gì, thế mà lại có thể hỏi ra một câu dễ khiến người khác lúng túng đến như vậy. Khoảnh khắc khi gửi câu kia đi, trên màn hình wechat rõ ràng có hiện lên trạng thái "Đối phương đang nhập...", Phó Tiểu Vũ bèn cầm lấy điện thoại tiếp tục chờ đợi. Cuối cùng thì Hứa Gia Lạc cũng trả lời. -. -: Dù sao cũng không phải đang làm việc là được rồi. Phó Tiểu Vũ ngược lại hít lấy một hơi, nhưng không đợi đến khi cậu nhắn lại, bên kia đã gửi đến mấy tin nhắn liên tiếp. -. -: Cậu thì sao, đêm Giáng Sinh ăn gì thế -. -: Khoan, để tôi đoán xem nào -. -: Cậu đang ở Pháp hay Đức vậy Thói quen gửi tin nhắn của anh và Phó Tiểu Vũ rõ ràng là rất không giống nhau. Phó Tiểu Vũ thích giống như đang nói chuyện công việc, dấu má gì cũng phải gõ đầy đủ, sau đó gửi đi phải là một câu hoặc là một đoạn hoàn chỉnh. Nhưng Hứa Gia Lạc gửi tin nhắn lại là cái kiểu gõ liên tục, tý lại một cái tý lại một cái. Phó Tiểu Vũ nghiêm túc trả lời lại rằng: Nước Đức. Hứa Gia Lạc lập tức nhắn lại: Schweinshaxe! Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại là anh vừa mới gõ tiếng Đức. Schweinshaxe, có nghĩa là chân giò lợn nước kiểu Đức. Schweinshaxe= Chân giò lợn là món ăn yêu thích của người Đức. Thịt được nướng cho đến khi đủ mềm bên trong và vàng ruộm bên ngoài. Tùy thuộc vào kích thước mà khúc chân giò có thể được nướng từ 2 đến 3 giờ đồng hồ trên lửa nhỏ. Món ăn này cũng dùng kèm với khoai tây và bắp cải. Người này vậy mà lại đoán đúng cậu đã gọi món gì. Phó Tiểu Vũ dùng khăn giấy lau khóe miệng, sau đó cầm điện thoại chụp ảnh bàn ăn trước mặt cậu rồi gửi cho Hứa Gia Lạc. Kết quả là người kia gửi lại cho cậu một dấu "?" -. -: Cụ thể là cậu đã ăn chỗ nào thế? Hay là cậu phóng to cho tôi xem một chút? Phó Tiểu Vũ bèn bật cười ra tiếng. Cậu chẳng hề nổi giận, chỉ là thực sự không biết nên nhắn lại ra sao, vì vậy bèn rót cho mình một ly rượu, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lát. Chính vào lúc một chùm pháo hóa lại nở rực rỡ trên bầu trời, trái tim của Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên thót một cái—— Thời gian chênh lệch giữa Trung Quốc và nước Đức là bảy tiếng đồng hồ, khi nước Đức còn đang là buổi chiều thì rất nhiều các nhóm chat về công việc ở trong nước đã bắt đầu gửi những lời chúc mừng lịch sự đến nhau rồi. Khi ấy cậu còn đang bận chuyện khác vì thế không để tâm lắm. Chỉ có Hứa Gia Lạc. Chỉ có Hứa Gia Lạc cố ý chờ thêm bảy tiếng đồng hồ, vào giây phút cậu ở bên này cũng đã đến đêm Giáng Sinh mới gửi tới một câu "Chúc Giáng Sinh vui vẻ" hết sức bình thường ấy. Tác giả có lời: Hê hê. - ----------------------------- 11h05 pm, chương này nhiều cảm xúc quá chữ cứ liên tục nhảy ra. Anh Lạc ơi trái tym yếu đuối của em mỗi ngày đều đánh rơi một nhịp vì anh rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]