"Một khi con người có thể bắt đầu chân chính đối mặt với bản thân, mới đột nhiên cảm thấy thời gian và sinh mệnh đều quá quý giá. Em biết không, anh vốn muốn đợi đến khi quay về Mỹ mới khuyên nhủ Cận Sở hoặc là đưa chuyên gia tâm lý đến hỗ trợ, nhưng bây giờ nghĩ lại—— thực sự không nên đợi lâu hơn nữa."
"Ngày mai là đám cưới, Tiểu Vũ, bất kể Cận Sở có cùng anh nói hay không thì anh cũng sẽ thẳng thắn nói chuyện với Nam Dật trước khi đám cưới diễn ra."
Phó Tiểu Vũ không khỏi khẽ giật mình: "Thật sao?"
"Ừ." Hứa Gia Lạc bình tĩnh đáp: "Có lẽ bây giờ sẽ rất khó khăn, nhưng anh nghĩ một ngày nào đó thằng bé sẽ hiểu, thiếu sót lớn nhất của ba nó từ trước đến nay chính là dũng cảm. Thành thật giải thích mọi chuyện với thằng bé, trước một đám cưới thuộc về tình yêu đích thực là sự thẳng thắn thành khẩn cuối cùng anh đã tìm lại được, đó cũng là sự thẳng thắn đối với anh, đối với thằng bé, cũng là.. đối với người anh yêu."
Phó Tiểu Vũ hít một hơi dài.
Dưới bầu trời đêm của Phuket, cậu cảm thấy gió biển như thổi vào lồng ngực, khiến nơi đó của bản thân dần dần được mở rộng.
"Thế nên anh hỏi tôi, cười hay không cười, rất quan trọng sao?"
Giọng nói của Hứa Gia Lạc rất trầm thấp: "Mẹ nó, đương nhiên là quan trọng rồi. Phó Tiểu Vũ, mỗi giây phút ở bên cạnh em đều rất quan trọng."
"Mèo con, anh muốn em từ nay về sau, mỗi một giây đều được vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi/1008055/chuong-113-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.