*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hứa Gia Lạc không định bỏ lỡ toàn bộ bữa tiệc. Chỉ là Nam Dật đã đi chơi cả ngày, đến lúc này thực ra thằng bé cũng đã ngáp lên ngáp xuống vài lần. Alpha bế cậu nhóc lên và đi về phía khu nghỉ dưỡng. Thằng nhỏ dần díp mắt lại gục đầu vào bờ vai Hứa Gia Lạc, có lẽ là vì ở trong vòng tay anh quá thoải mái lại được gió biển thổi vào, chẳng mấy chốc cậu bé đã ngủ thiếp đi khi còn chưa kịp về đến phòng. Hứa Gia Lạc đặt Nam Dật lên giường của Cận Sở, rồi đứng thẳng người dậy trong vài giây, chỉ nhìn thấy chiếc huy chương bằng nhựa kém chất lượng của nhà vô địch đua thuyền kayak vẫn lủng lẳng trên cổ cậu nhóc, anh không khỏi mỉm cười, dùng ngón tay khẽ vuốt vào khuôn mặt mềm mại của Nam Dật, sau đó mới quay người chuẩn bị rời đi. "Gia Lạc." Cận Sở ở bên cạnh yên lặng nhìn vào hai người họ, nhưng bâu giờ lại chợt đứng dậy đi theo Alpha ra hành lang bên ngoài phòng. "Ừ?" Hứa Gia Lạc dừng lại bước chân. "Không phải." Cận Sở lắc đầu, hôm nay đối với anh ta mà nói cũng quá mệt mỏi, chưa kể đến anh ta cũng không có tâm trạng vui vẻ gì: "Em chỉ muốn hỏi..." Cận Sở có phần muốn nói lại thôi. Nhưng Hứa Gia Lạc lại vô thức hỏi: "Có phải cậu cũng muốn xuống đó chơi không? Vậy đến phần sau của buổi party tôi sẽ về trông con thay cậu nhé, được không?" Cận Sở ngẩn ra một lúc, sau đó lại chợt cười, trầm giọng nói: "Không cần đâu, không có chuyện gì nữa cả." Thực ra anh ta vẫn luôn nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến sai lầm mà Hứa Gia Lạc vừa nói đến. Nghĩ đến việc... có phải trước đây khi mình đề nghị ly hôn, là một quyết định sai lầm hay không? Cận Sở vốn dĩ muốn hỏi Hứa Gia Lạc câu này. Chỉ là khi nhìn thấy Alpha vẫn nghiêm túc suy nghĩ đến việc trông con thay mình, trong lòng lại chợt nổi lên một nỗi buồn man mác. Thời gian lâu dần, đôi khi dễ dàng quên đi rất nhiều điểm tốt của Alpha này. Bây giờ nghĩ lại chỉ còn cảm giác buồn bã cùng rất nhiều bùi ngùi, giống như một miếng bánh kem, sau khi ăn đến miếng cuối cùng mới cảm thấy ngọt ngào, nhưng ai cũng biết rằng đến khi ăn hết miếng bánh cuối cùng ấy thì cũng chẳng còn lại gì nữa. Bỗng nhiên, ngay đến cả câu hỏi đó cũng không muốn hỏi ra. "Được." Hứa Gia Lạc lại liếc nhìn Cận Sở một cái, gật đầu nói: "Thằng bé có chuyện gì thì cứ liên lạc với tôi." ... Buổi đêm ở Phuket có vẻ đến lúc này mới thực sự bắt đầu, nhưng tình cờ lại có chút mưa bay lất phất không đúng lúc. Khu nghỉ dưỡng lúc này rất yên tĩnh, Hứa Gia Lạc đang đi trên đường, hơi ngạc nhiên khi thấy vài Alpha và Omega trong trang phục gợi cảm đang ra ra vào vào căn phòng bên cạnh hành lang, như thể đang chuẩn bị cho cái gì đó. Anh chỉ mất một giây đã nhận ra được—— Không ngờ đấy, Văn Kha và Hàn Giang Khuyết còn chuẩn bị một tiết mục biểu diễn nóng bỏng như vậy, hai người này ít nhiều gì cũng không thể khinh thường được. Màn đêm lúc này mới giống như chân chính được bắt đầu, nhưng không đúng lúc lắm khi Hứa Gia Lạc đi được nửa đường thì trời lại đổ cơn mưa nhỏ. May mắn là Văn Kha và những người khác đã có kế hoạch đối phó với thời tiết, cho nên mọi người cũng không quan tâm lắm, bọn họ từ bãi biển chạy về bên cạnh hồ bơi rồi lại ngồi vào bàn một lần nữa. "Anh Hứa, đến rồi ạ—— Chúng ta chơi trò Thật hay Thách đi, cũ rích nhưng mà kích thích! Chơi đê!" Vương Tiểu Sơn rõ ràng đã uống rất nhiều, vừa trông thấy Hứa Gia Lạc đã khoác tay anh, nói: "Anh mau ngồi xuống đi!" "Phó Tiểu Vũ đâu rồi?" Alpha đảo mắt một vòng quanh bàn, không khỏi có chút lo lắng. "Lúc nãy hai người kia về sớm lắm, bây giờ em cũng chưa thấy đâu." Hồ Hạ ngồi bên cạnh anh, nói. Hứa Gia Lạc lúc này có chút lo lắng, lại đứng lên dùng ánh mắt đảo qua toàn bộ quanh hồ bơi, cuối cùng phát hiện ra Ôn Hoài Hiên và Phó Tiểu Vũ đang đứng ở quầy bar ở phía bên kia. Anh đứng dậy và bước tới. Tiếng nhạc ồn ào, hai người lại đang đứng ở bên cạnh quầy bar nên hoàn toàn không cảm giác được là Hứa Gia Lạc đang đến gần. "Hút thuốc không?" Alpha nghe thấy Ôn Hoài Hiên hỏi. "Sao lại hỏi như thế?" Phó Tiểu Vũ hiếm thấy khẽ nở nụ cười: "Thực ra tôi cũng chẳng mấy khi hút, lần trước không phải đã nói với anh rồi sao?" "Chỉ là tôi cảm thấy." Giọng nói của Ôn Hoài Hiên rất trầm thấp: "Cảm thấy tâm trạng của cậu giống như là muốn hút thuốc, tựa như lần trước..." Bên quầy bar quá ầm ĩ, người đến gọi rượu mạnh nườm nượp không ngừng, trong loa lại đang phát một bản nhạc EDM, vì thế nửa câu sau của Ôn Hoài Hiên, Hứa Gia Lạc hoàn toàn không nghe rõ. Nhưng điều này cũng không ngăn cản cả người Alpha đứng chôn chân ở đó. Trong bản chất của anh có sự tinh ranh như loài cáo, cũng có sự nhạy cảm của động vật đối với từng ngọn cây cọng cỏ trong môi trường xung quanh. Anh vẫn luôn kiêng dè Ôn Hoài Hiên. Nhưng đến tận giờ phút này, câu nói đó mới thực sự tàn nhẫn đánh thẳng vào trái tim anh kể từ khi Alpha kia xuất hiện cho đến nay. Điều này thậm chí không chỉ đơn thuần là vì Ôn Hoài Hiên. Mà giống như bởi vì từ người này có thể nhìn thấy được, cảm xúc Phó Tiểu Vũ không thể hiện ra khi ở trước mặt anh. Phó Tiểu Vũ hút thuốc trước mặt Ôn Hoài Hiên. Bởi vì tâm trạng không tốt. Hứa Gia Lạc nhất thời thực sự không biết được, có điều gì khiến anh đau lòng hơn thế. "Pina Colada (1)!" (1)= Pina Colada là loại cocktail có xuất xứ từ Puerto Rico, kết hợp giữa vị hơi chua chua của dứa, béo ngậy của nước cốt dừa và pha lẫn với mùi thơm của rượu rum.
Đúng lúc này, nhân viên pha chế người Thái bỗng đặt một ly cocktail đến trước mặt Phó Tiểu Vũ. Omega nhận lấy ly Pina Colada mà mình đã gọi, thuận thế quay người lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Hứa Gia Lạc đang đứng ngây người cách đó không xa. "Quay lại rồi à." Phó Tiểu Vũ nhàn nhạt chào hỏi một tiếng. "Anh có muốn gọi gì không?" Ôn Hoài Hiên cũng gật đầu với Hứa Gia Lạc: "Tôi thấy nhiều người đều gọi Pina Colada, anh cũng uống thử đi." Hứa Gia Lạc quả thật có chút thất thần, trong lúc nhất thời đều không nói gì, đợi đến khi Phó Tiểu Vũ và Ôn Hoài Hiên sóng vai đi về phía sau, anh mới vô thức nói với người phục vụ: "Pina..." Alpha vừa mở miệng đã lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Pina Colada, uống cái gì mà uống! Vốn dĩ tình hình đã đủ tồi tệ rồi, nếu để Ôn Hoài Hiên chạy xe máy đưa Phó Tiểu Vũ ra ngoài nữa thì cả đêm nay của anh liền hỏng mất. Hứa Gia Lạc đột nhiên lắc đầu, nhanh chóng xoay người ngồi trở lại chiếc bàn kia, cố ý liếc nhìn cái cốc bên cạnh Ôn Hoài Hiên—— Thoạt nhìn trông giống như một ly soda. Mẹ, suýt nữa đã thua bởi tay cậu ta. Vị trí ngồi của Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc, cách một Vương Tiểu Sơn lại cộng thêm cả một Hồ Hạ. Cảm giác đó, xa xôi như thể mỗi người một góc trời vậy. "Cuối cùng các anh cũng quay lại rồi, mau bắt đầu thôi!" Vương Tiểu Sơn xếp số cho mọi người, sau đó cậu ta hào hứng lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi rút trước!" Cậu ta thậm chí còn có một cái app đặc biệt chuyên dùng để chơi Thật hay Thách, có thể tự động rút số, nếu không nghĩ ra câu hỏi thì có cả một kho tham khảo, khá là chuyên nghiệp. Thực ra Hứa Gia Lạc vốn không có hứng thú với trò chơi này, anh vẫn đang tìm cơ hội để nói chuyện riêng với Phó Tiểu Vũ. Nhưng Vương Tiểu Sơn lúc này lại rất kích động, cậu ta uống rượu xong mặt đỏ bừng bừng khiến Hồ Hạ cứ nhìn mãi. "Số 8." "Đây!" Cũng thật trùng hợp khi số 8 chính là Hồ Hạ, Alpha này vốn đang nhìn Vương Tiểu Sơn mãi, đột ngột bị gọi tên như vậy lại còn giơ cả tay lên. "Vậy thì với tư cách của người chủ trì, tôi sẽ hỏi trước nhé." Vương Tiểu Sơn lại nhấp thêm một ngụm rượu, đôi mắt đảo quanh một chút rồi híp mắt lại, cười hỏi: "Chuyện ngốc nghếch nhất mà cậu đã làm khi bị thất tình là gì?" Cái tên này được lắm, Hứa Gia Lạc vừa nghe xong đã biết ngay Vương Tiểu Sơn hẳn là cao thủ. Vương Tiểu Sơn bên này vừa hỏi xong, chợt nghiêng đầu qua: "Mà khoan, chẳng lẽ cậu chưa từng yêu bao giờ?" "Sao có thể thế được!" Hồ Hạ không chịu nổi sự xúc phạm này: "Tôi từng yêu một lần, chuyện ngốc nhất mà tôi đã từng làm vì thất tình... là sau khi chia tay với mối tình đầu, tôi, tôi..." Cậu ta nghiến răng nói tiếp: "Tôi đã xăm chữ XXX anh mãi mãi yêu em lên đùi, đến bây giờ vẫn còn chưa xóa, nghe nói là đau lắm." Hứa Gia Lạc suýt chút nữa đã phun hết ra chỗ nước mình vừa mới uống. Đừng nói Tiêu Vân và Vương Tiểu Sơn đều cười điên cuồng, ngay cả Phó Tiểu Vũ cũng không khỏi bật cười thành tiếng. Có lẽ là vì câu hỏi bắt đầu này quá vui vẻ, thế nên những ai lúc đầu còn chưa quá hứng thú thì hiện tại đều có chút hào hứng. Thật hay Thách là một trò chơi, nếu như không chơi sẽ cảm thấy thật ngu ngốc, thế nhưng một khi cả nhóm cùng nhau bước vào trò chơi này thì bầu không khí ấy vẫn khiến mọi người không khỏi đắm chìm bên trong. Sau hai vòng, cả nhóm đều đã uống không ít rượu, những câu hỏi được đặt ra cũng bắt đầu đi theo chiều hướng lắt léo hơn, Vương Tiểu Sơn thậm chí còn tận dụng cơ hội để hỏi về kinh nghiệm tình dục của Tiêu Vân và Lý Tinh Tinh. Phó Tiểu Vũ thực sự đã nghe rất nghiêm túc, nhưng điều kỳ lạ là không ai rút được cậu. Hồ Hạ cuối cùng cũng rút được Vương Tiểu Sơn, cố ý ra vẻ suy nghĩ một lát mới vờ như không có chuyện gì, hỏi: "Tiểu Sơn, bây giờ cậu có đang yêu ai không?" "Ừm... câu hỏi hay." Vương Tiểu Sơn mỉm cười. đáp: "Tôi vừa mới chia tay xong, ngay trước khi sang Thái một ngày." Dáng vẻ cậu ta mỉm cười nói ra hai từ "chia tay" này, khiến mọi người không biết phải làm thế nào. "Lại chia tay?" Phó Tiểu Vũ cau mày. "Vâng." Ánh mắt của Vương Tiểu Sơn có chút mờ mịt: "Dù gì cũng chẳng sao cả, thực ra lần này em cũng không buồn lắm đâu, thật đấy. Nào!" Cậu ta rõ ràng là đã hơi say, Hứa Gia Lạc liếc nhìn Omega này một cái, rồi lại lặng lẽ cầm ly rượu của mình lên hướng ra bên ngoài. Mưa vẫn rơi tí tách trên mặt đất. Đột nhiên có người rút được Phó Tiểu Vũ, là Lý Tinh Tinh. Cô ấy sờ vào mũi mình có phần ngượng ngùng, nói thật thì Lý Tinh Tinh thực sự không muốn rút phải sếp của mình đâu, nghĩ một hồi lâu lại liếc nhìn điện thoại một cái, chợt như được cứu rỗi, bèn nói: "À đúng rồi, nếu không nghĩ ra câu hỏi, có thể dùng cái app này để chọn câu hỏi ngẫu nhiên, phải không?" Lý Tinh Tinh không đợi Vương Tiểu Sơn trả lời, đã bấm ngẫu nhiên vào một câu hỏi, sau đó cầm điện thoại đọc lên: "Trong năm nay, ngày bạn buồn nhất là ngày nào? Vì sao? Ơ... cũng ngẫu nhiên quá nhỉ." Đọc xong câu hỏi, cô gái vô cùng sửng sốt, cái app điên khùng của Vương Tiểu Sơn này, câu hỏi ngẫu nhiên như thế thì thà để mình tự nghĩ ra hỏi còn hơn. Phó Tiểu Vũ không khỏi ngơ ngác. Cậu cầm ly rượu của mình im lặng trong vài giây, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, cùng Hứa Gia Lạc đang ngồi cách mình không xa nhìn nhau trong thoáng chốc. Đôi mắt đằng sau mắt kính của Alpha dài hẹp, đang nhìn cậu chăm chú. "À, hay là đổi câu khác?" Sau khi chờ đợi mấy giây, Lý Tinh Tinh lúng túng cố gắng dàn xếp: "Tôi thấy sao lại hỏi ra thành hai câu thế này, không đúng quy tắc rồi." Hứa Gia Lạc ngồi đối diện với Phó Tiểu Vũ khẽ mấp máy môi như thể muốn nói gì đó. "Không cần đâu." Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lắc đầu một cái, tiếp theo là nhấp một ngụm lớn Pina Colada rồi mới trả lời: "Năm nay ngày mà tôi thấy buồn nhất là hôm sinh nhật của mình, ngày 18 tháng 08. Bởi vì..." Cậu ngừng lại một lát, rồi khẽ nói: "Chắc là vì lại già đi một tuổi." Omega đã nói một nửa sự thật. Giống như hương vị của rượu rum từ cổ họng đến dạ dày, đang dần dần trở nên đắng ngắt. "Đưa điện thoại cho tôi đi!" Phó Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại, nhưng con số hiển thị trên App lại khiến cậu kinh ngạc, số 7. Là số của Hứa Gia Lạc. Alpha không có cách nào thể hiện ra là mình thành thạo, ánh mắt của anh tập trung trên người Phó Tiểu Vũ, khi biết bản thân bị rút trúng, khoảnh khắc đó, cảm xúc từ nỗi đau lúc nãy lại không khỏi mang theo chút mong chờ. Anh nghĩ, Phó Tiểu Vũ sẽ hỏi mình điều gì? Omega thật sự đã uống đến mức có hơi ngây ngất, đôi mắt mèo tròn xoe giống như bị che lấp bởi một tầng sương mù, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó rất thản nhiên bấm điện thoại. Cậu chọn một câu hỏi ngẫu nhiên. Trong lòng Hứa Gia Lạc lập tức trống rỗng. Nhưng sau khi lựa chọn ngẫu nhiên, Phó Tiểu Vũ nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng trong nháy mắt lại không nói tiếng nào. "Sao thế ạ? Câu hỏi như nào hả anh?" Vương Tiểu Sơn tò mò hỏi. "Cái app này của cậu..." Phó Tiểu Vũ khẽ cau mày, đưa điện thoại cho Vương Tiểu Sơn. "Haha, cái này có là gì đâu?" Vương Tiểu Sơn vừa nhìn đã cười: "Vốn là bản Thật hay Thách cho người trưởng thành mà." Hứa Gia Lạc bỗng có chút cảm giác không lành. "Anh Hứa, câu hỏi Phó tổng rút ra được là, em đọc cho anh nghe ha—— Xin hỏi lần quan hệ gần đây nhất của bạn là khi nào?" MK. Hứa Gia Lạc không khỏi chửi rủa dữ dội trong lòng. "Tôi..." Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Phó Tiểu Vũ lờ mờ nhưng vẫn đang nhìn mình. "Tôi có thể chọn Thách không?" Trong lòng Hứa Gia Lạc rõ là ngổn ngang trăm bề, nhưng cuối cùng lại chỉ khàn giọng nói. Thực ra câu hỏi này cũng không tính là có gì ghê gớm, nhưng anh lại lựa chọn Thách, thế nên không tránh được khiến đám người Hồ Hạ Tiêu Vân nghi ngờ nhìn qua. "Thách... cũng phải đùng điện thoại rút à?" Hứa Gia Lạc ngơ ngẩn đứng dậy, nhìn Phó Tiểu Vũ rồi nói. "..." Phó Tiểu Vũ không nói gì, đột nhiên cậu cũng đứng thẳng người lên, đi vài bước là đến bên cạnh Hứa Gia Lạc, sau đó—— Chỉ nghe thấy "ùm" một tiếng rất to, cả người Hứa Gia Lạc bị đẩy mạnh rơi xuống hồ bơi ở đằng sau lưng, bởi vì dùng sức quá nhiều cho nên nước đã bắn tung tóe lên cả bên bờ. "Đây chính là Thách." Phó Tiểu Vũ nói, cậu đã ngà ngà say, cơ thể cũng khẽ lảo đảo một cái. Một màn này, thực sự là không ai có thể ngờ tới, huống chi là xuất phát từ bàn tay vẫn luôn lạnh lùng và cứng nhắc của Phó tổng. "Hahaha!" "Anh Hứa! Anh Hứa!" Sau khi tất cả hết sức kinh ngạc, thì đều hét lên với Hứa Gia Lạc đang chật vật ngoi cái đầu lên. Lần này hoàn toàn điên rồi, là cảm giác muốn phát điên. "Tiểu Vũ..." Hứa Gia Lạc bị đẩy đến mức cả người đều trở nên ngốc nghếch. Khoảnh khắc ấy, chật vật cũng chẳng sao cả, chỉ là mù mờ. Anh dựa vào cảm giác, mò mẫm trong hồ bơi một lúc mới tìm thấy cái kính của mình. Mắt kính dính đầy nước, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, tiếng reo hò của mọi người cũng trở nên xa vời, trong tầm mắt anh dường như chỉ còn lại Omega đang đứng bên bờ. Hứa Gia Lạc bơi qua, cố gắng trèo lên, nhưng lại bị đẩy mạnh xuống. "Ùm!" Lại một mảng lớn nước bắn tung tóe. Phó Tiểu Vũ không cho anh lên. Hứa Gia Lạc nghĩ như vậy, bèn lộ ra tầm mắt mơ hồ, mạnh mẽ nắm chặt lấy hai tay vừa rồi đã đẩy mình. Alpha bị đẩy vào hoảng hốt và bối rối, nhưng cũng có một sự bồn chồn không thể diễn tả được. Phó Tiểu vũ đang vùng vẫy, nhưng anh lại càng hung hãn hơn, gần như là nắm chặt lấy những ngón tay mảnh khảnh kia trong lòng bàn tay, cho đến khi Omega này không rút tay ra nữa. Cậu quay lưng về phía những người khác, vì thế động tác nhỏ này có lẽ là bí mật. "Tiểu Vũ..." Hứa Gia Lạc cảm thấy đầu óc mình như bị nước vào, thậm chí anh còn có phần mất đi lý trí, vô lý cho rằng Phó Tiểu Vũ hiểu lầm mình nên mới tức giận, vì vậy bèn vội vàng nói: "Không phải, không có ai khác. Chỉ là lần đó... sinh nhật của em..." Anh đẩy kính lên đỉnh đầu, ở khoảng cách này, Alpha mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đang cúi xuống của Omega. Đôi mắt mèo dường như được phủ một lớp sương mù, hai gò má ửng hồng. Phó Tiểu Vũ đã say, nhưng vẻ cô đơn ẩn giấu trong đôi mắt lại càng rõ ràng hơn. Hứa Gia Lạc đột nhiên hiểu ra. Phó Tiểu Vũ không phải là nghi ngờ anh. Cậu chỉ là vẫn còn buồn cho ngày hôm đó. Đương nhiên là anh hiểu. "Tiểu Vũ..." Hứa Gia Lạc gần như thì thầm, nói: "Anh yêu em." Anh cảm nhận thấy những giọt nước đang chảy ra giữa các ngón tay, cơ thể bởi vì chưa thích nghi được với nhiệt độ của nước nên khẽ run rẩy. Ba chữ này vẫn luôn ở trong lòng anh, chỉ là đã rất lâu rất lâu, không có cách nào nói ra được. Nhưng vào lúc này, bất kể ra sao cũng không thể kìm nén được nữa. Khi Phó Tiểu Vũ nghe được mấy chữ kia, đầu cậu đột nhiên quay qua, kiên quyết rút tay lại. Đúng lúc đó, từ đằng xa truyền đến những tiếng hét kích động, loáng thoáng có người đang hò hét cái gì đó. Hứa Gia Lạc lau nước trên mắt kính, cùng Phó Tiểu Vũ quay lại nhìn về phía sân khấu. Âm nhạc trở nên sôi động, Alpha và Omega trong những bộ đồ gợi cảm đã bước lên sân khấu, tiết mục biểu diễn nóng bỏng nhất sắp bắt đầu! Hứa gia Lạc nhìn vào sườn mặt của Omega, hàng lông mi dài của cậu khẽ chớp, chỉ liếc một cái mà đã có chút mất mát cúi đầu xuống, khóe miệng cậu còn đọng lại chút bọt trắng của ly Pina Colada vừa rồi, trông lại càng đáng yêu. Anh yêu em, Phó Tiểu Vũ. Hứa Gia Lạc nghĩ. Vào giây phút ấy, một loại bốc đồng nào đó, một loại điên cuồng nào đó chất chưa trong lòng anh cả một buổi tối, cuối cùng cũng không thể kìm nén được. Đừng buồn nữa. Đừng buồn nữa em nhé! Trong đầu Alpha đều là câu nói này, anh nhảy lên khỏi bề bơi ướt đẫm, chỉ vội vàng để lại cho Phó Tiểu Vũ một lời rồi chạy về phía khu nghỉ dưỡng. "Đợi anh, Tiểu Vũ!" Lời tác giả: Chương này có hơi nhiều chữ. - -------------------------------- 2h45 am.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]