Chương trước
Chương sau
Phó Tiểu Vũ thực sự rất khó giải thích được, vì sao bốn chữ bữa đêm giá rẻ lại khiến người mong chờ đến vậy.
Có vẻ như Hứa Gia Lạc luôn có một vài năng lực kỳ lạ, trước đây khi ở bên anh, cậu đã trở nên tham lam hơn bao giờ hết.
Món ăn Hứa Gia Lạc dùng thoạt nhìn khá ngon, thậm chí đồ ăn được miêu tả trong miệng anh cũng thường khiến người cảm thấy rất ngon miệng, điều này còn không phải là xuất phát từ cảm nhận của vị giác.
Cho đến tận khi ngồi vào chiếc bàn nhựa nhỏ nằm bên đường, Phó Tiểu Vũ vẫn còn có phần ngẩn ngơ.
Hứa Gia Lạc đã chạy vào trong để gọi Oden, cách tấm cửa kính sáng loáng của cửa hàng tiện lợi, cậu có thể nhìn thấy Alpha cao lớn kia đang nghiêm túc lựa chọn các nguyên liệu cho món ăn.
Một lát sau, Hứa Gia Lạc chạy ra ngoài cùng với hai chiếc bát giấy nhỏ đang bốc khói nghi ngút trong tay.
Ánh mắt Omega vẫn luôn dõi theo hai chiếc bát ấy, cậu cảm thấy cái bát được đặt trước mặt mình còn có nhiều đồ ăn hơn một ít.
Phó Tiểu Vũ không nhịn được cúi người về phía trước, chỉ nhìn thấy trong cái bát kia ngoại trừ nước canh đặc sệt thì còn có vài miếng củ cải trắng, rong biển, viên trứng cá, chả cá và xúc xích pho mai.
Hương vị ngọt ngào của nước canh Oden sôi bùng lên theo hơi nóng phả vào mặt cậu, thật ấm.
Cảm giác trống rỗng trong dạ dày đột nhiên tăng lên không thể kiềm chế nổi, Omega lập tức cảm thấy đói meo.
Ngay khi Phó Tiểu Vũ cúi đầu, dùng một chiếc thìa nhỏ khuấy những phần Oden trong bát của mình lên, Hứa Gia Lạc đã trở lại từ cửa hàng tiện lợi một lần nữa.
Lần này, trong tay anh cầm hai lon bia lạnh, cuối cùng Alpha hít vào một hơi rồi ngồi xuống phía đối diện với Phó Tiểu Vũ.
"Em uống không?" Hứa Gia Lạc vừa giật nắp lon bia vừa hỏi.
"Uống." Phó Tiểu Vũ đáp lại một cách dứt khoát.
Khi mới bắt đầu ăn, cậu rất yên lặng.
Tính tò mò của Omega có hơi nặng, cậu lần lượt nếm thử từng nguyên liệu một lượt, cuối cùng thì món củ cải trắng ăn vào mềm tan và viên trứng cá là được ưu ái hơn cả.
Nhất là viên trứng cá, lớp đậu phụ bên ngoài được ngâm trong nước canh trở nên mềm nhũn, sau khi cắn ra thì phần trứng cá bên trong lại dày đặc, vừa tươi lại vừa ngọt.
Phó Tiểu Vũ đã ăn hết viên trứng cá trong bát của mình, khi cậu dùng đũa đảo đến đáy bát, Hứa Gia Lạc ngồi đối diện đang ngẩng đầu lên nhấp một ngụm bia, đã đột nhiên nhanh như chớp gắp hai viên trứng cá trong bát của mình đặt vào trong bát của Omega.
Động tác của Alpha nhanh đến nỗi, Phó Tiểu Vũ phải ngơ ra một lúc mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh không ăn sao?"
Cậu liếc nhìn cái bát của Hứa Gia Lạc qua khóe mắt và thấy rằng bát của anh vẫn còn rất đầy, hầu như là không đụng vào.
"Bát của tôi là để bổ sung thôi." Hứa Gia Lạc lại gắp miếng củ cải từ bát mình sang bát của Omega, anh hỏi: "Em thật sự chưa ăn Oden bao giờ à?"
"Chưa."
Phó Tiểu Vũ nhìn thấy ý cười khó kiềm nổi trên khuôn mặt của Alpha, không khỏi nói năng cộc cằn.
Đường phố vào lúc nửa đêm thực sự rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hoặc hai chiếc ô tô chạy qua chỗ bọn họ ngồi.
Phía trước cửa hàng tiện lợi có nhiều người hơn một chút, thường xuyên có người quan sát hai người họ——
Có lẽ là vì hai người bận vest lịch sự, lại ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ bằng nhựa thưởng thức Oden là một hình ảnh thực sự kỳ cục.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Tiểu Vũ đã luôn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, vậy nên cậu mới hiếm khi làm những chuyện bất ngờ như thế này trong mắt người ngoài.
Nhưng kỳ lạ thay khi ngồi cùng Hứa Gia Lạc, khái niệm lạc quẻ này dường như sẽ biến mất, địa điểm, thời gian, hết thảy đều mặc kệ.
Cậu cứ ngồi đó nghiêm túc ăn một bát Oden thật lớn, ăn đến mồ hôi nhễ nhại lại không kiềm được cởi cúc áo khoác ngoài lộ ra chiếc áo len màu trắng sữa ở bên trong, vừa được gió thổi mát, lại nhấp thêm hai ngụm bia, nhất thời cảm thấy khoan khoái.
Ánh mắt của Hứa Gia Lạc không kiềm được, dừng lại trên người Omega——
Một năm đã trôi qua, thế nhưng combo áo len và Phó Tiểu Vũ, Phó Tiểu Vũ và áo len vẫn khiến anh không sao chịu nổi.
"Em ăn no chưa?" Anh ho khan một tiếng rồi mở lời hỏi.
"No rồi." Phó Tiểu Vũ nhìn ra đường phố rộng rãi, chậm chạp nhấp từng ngụm bia.
Alpha lại nở nụ cười, anh nhìn vào màn hình điện thoại trong chốc lát, sau đó lại đột nhiên nói: "Phó Tiểu Vũ, chiều nay tôi đã nói chuyện với Cận Sở."
Omega không hề có phản ứng.
Có lẽ là bởi vì phản ứng hoàn toàn im lặng của đối phương có phần bất ngờ, thế nên Hứa Gia Lạc đã không nhịn được mà phải ngẩng đầu lên, nhưng anh lại nhìn thấy Omega kia đang nắm lấy lon bia, hai mắt tròn xoe nghiêm túc chăm chú nhìn vào mình.
Hứa Gia Lạc cảm nhận được ý tứ của Phó Tiểu Vũ——
Cậu không hỏi, nhưng như thế không phải là đại diện cho việc anh có thể không trả lời.
"Cũng không có thời gian để bàn bạc về những chuyện khác, lần này chủ yếu là về vấn đề tài sản thôi. Nói chuyện cũng không được vui vẻ lắm, nhưng dù có ra sao, dù cho Cận Sở có nghĩ thế nào——"
Hứa Gia Lạc hít sâu vào một hơi rồi trầm giọng, nói: "Tôi cũng sẽ thu hồi lại hết tất cả những phần không phân rõ trước đây, từ nay về sau, tôi cũng sẽ nghiêm khắc thực hiện theo phán quyết đã phân xử."
Thực ra đâu chỉ là không vui vẻ.
Anh nói rất cô đọng, hầu như chỉ có phần kết luận.
Bởi vì nhớ lại màn đối thoại vào buổi chiều, thật sự rất khó khăn.
Cận Sở đã đến bệnh viện tìm anh vào chiều nay, thậm chí dường như đó còn là một cuộc tập kích bất ngờ.
Anh chỉ đành vừa truyền nước, vừa bàn về chuyện tài sản với Omega.
Sau khi ly hôn với Cận Sở, phần lớn những tài sản trong hôn nhân, cùng với ba bất động sản và một vài chiếc xe đều thuộc về người này, đó là một phương án mà anh hoàn toàn không tranh chấp gì cả.
Thế nhưng thực tế là, phương án này đã không được thực hiện nghiêm túc, một vài căn nhà trong khu nghỉ dưỡng dưới tên anh vẫn được Cận Sở cứ đến kỳ nghỉ là sử dụng như bình thường, bao gồm cả thẻ tín dụng và rất nhiều các chi phí hàng ngày khác, thực ra đều là do Hứa Gia Lạc bên này thanh toán.
Ban đầu không tính toán việc này rõ ràng, vẫn luôn trì hoãn cho đến tận bây giờ, kết quả là vừa nhắc đến, bởi vì luật sự không có mặt ở đó cho nên Cận Sở bỗng nhiên đã khóc lên, vừa khóc vừa hỏi anh rằng: "Thật sự cần phải phân chia rõ ràng đến vậy? Mọi chuyện đều phải rạch ròi như thế sao?"
Thật khó để nói rằng, liệu nỗi buồn của Omega này có phải là chỉ vì tài sản hay không, nhưng dù có thế nào số tiền chu cấp của Hứa Gia Lạc không phải là một con số nhỏ, vì vậy cũng sẽ không khiến cho chất lượng cuộc sống của Cận Sở đi xuống quá nhiều.
Nhưng khi Cận Sở khóc, trong mắt anh ta thậm chí còn mang theo cảm giác hoảng sợ và không yên nồng đậm, như thể lần đầu tiên ý thức được rằng từ nay về sau hai bọn họ sẽ phải vạch định rõ ràng, từ tình cảm cho đến tiền bạc, cái nào cũng vậy.
Mà Hứa Gia Lạc nhìn vào dáng vẻ đang bưng mặt khóc của Cận Sở kia, chỉ im lặng một lát nhưng rồi vẫn kiên quyết nói tiếp: "Phải, trừ chi phí học hành của Nam Dật ra, thẻ tín dụng của tôi mà cậu đang sử dụng cũng sẽ bị khóa lại, còn có một vài khoản chi phí cá nhân của cậu, bắt đầu từ tháng này tôi cũng sẽ không tiếp tục thanh toán nữa."
Trong lúc chờ Cận Sở khóc xong, anh vẫn luôn nằm trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn thuốc trong chai truyền đang rơi xuống từng giọt từng giọt.
Những lời này lẽ ra là do luật sư nói.
Nhưng cuối cùng vẫn là anh.
Điều này giống như một loại nhân quả nào đó, bởi vì sự yếu đuối và không nỡ ban đầu của Alpha, thế nên đến cuối cùng chính tay anh đã phải tự xé nát những thứ tử tế mà mình đã dành cho Cận Sở.
Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng lên tiếng: "Hai người trước đây không chia rõ tài sản sao?"
Hứa Gia Lạc khẽ đáp lại: "Phải, lúc ly hôn thì phán quyết rất rõ ràng nhưng mà cậu ấy lại không tuân thủ, tôi cũng không quan tâm lắm, cho nên mọi việc cứ mập mờ mãi. Đến tận hiện tại, tôi mới dừng lại hết tất cả những chiếc thẻ tín dụng bên chỗ Cận Sở. Bước tiếp theo sẽ giải quyết đến chuyện của Nam Dật."
Omega cau mày, nói rất thẳng: "Bây giờ anh nói với tôi chuyện này để làm gì?"
Gò má của cậu hơi nóng lên, có lẽ một phần là bởi kích thích từ chất cồn, mới được theo đuổi có một ngày nhưng lửa giận điên cuồng trong lòng Phó Tiểu Vũ rốt cuộc cũng bùng nổ.
Cậu không đợi Alpha trả lời, đã nói tiếp: "Hứa Gia Lạc, thực ra những chuyện này chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt, hoàn toàn chẳng khó một chút nào, nhưng cmn kết quả là anh—— anh lại lựa chọn quay đầu bỏ chạy. Thế thì anh nghe rõ đây, tôi của bây giờ sẽ không ở cạnh bên anh, cũng sẽ không cùng anh sóng vai chiến đấu nữa."
Tôi sẽ không cùng anh sóng vai chiến đấu nữa.
Câu này vừa nói ra, mũi của Phó Tiểu Vũ đã không khỏi có phần chua xót.
"Tôi biết."
Hứa Gia Lạc nhìn vào Omega trước mặt: "Tiểu Vũ, tôi biết, đây là trận chiến của bản thân mình, giải quyết chuyện gia đình cũng được, hay là theo đuổi em cũng được—— đều là trận chiến của mình tôi thôi."
Anh ngừng lại một lát, rồi chợt nói: "Tiểu Vũ, tôi theo đuổi em khiến em có phần tức giận đúng không? Bởi vì suy nghĩ của em có chút rối bời, không biết phải đáp lại thế nào nên lại càng giận dữ hơn."
Phó Tiểu Vũ không chịu trả lời, nhưng lại cúi đầu nhấp một ngụm bia, khiến đôi gò má khẽ ửng đỏ.
"Thực ra ban đầu tôi vẫn luôn đắn đo, khi mình còn chưa giải quyết xong chuyện gia đình đã bắt đầu theo đuổi em là nên hay không nên, nhưng ngày ấy khi em đến, tôi gần như đã hạ được quyết tâm, tôi phải nói với em rằng, cảm xúc của tôi, quyết định của tôi không thể chờ đợi được, thật sự không thể chờ đợi được nữa."
"Em có biết giáo sư của tôi không, thực ra ông ấy là người vừa nhìn sẽ cảm thấy là có được một cuộc sống không tồi, ông ấy có học thức, bằng cấp, danh tiếng và hoàn toàn tuyệt vời về mọi mặt. Giáo sư đã kết hôn với Omega mà mình yêu từ hồi còn học Đại học, hai người họ đã kết hôn được hơn mười năm nhưng con của hai người họ đã được chẩn đoán bị mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên (1) khi mới sáu tuổi.
Kể từ đó giáo sư của tôi và Omega của ông ấy, đã chia nhau đưa con đi tìm bác sĩ chuyên khoa ở nhiều nơi để chữa trị. Sau bao nhiêu năm lúc thăng lúc trầm, nhưng rồi cũng phải chấp nhận số phận—— rằng căn bệnh này không có thuốc chữa, là bệnh nan y.
Tôi vẫn luôn cho rằng, chồng chồng hai người họ gặp phải khó khăn lớn như vậy, đã cùng nắm tay nhau trải qua hơn mười năm, mà vẫn có thể chống đỡ nổi thì bọn họ hẳn là đã yêu thương nhau đến tột cùng. Thế nhưng gần đây có một lần, khi tôi và ông ấy nói chuyện, giáo sư đã nói là không phải vậy——"
(1)=Bệnh xơ cứng teo cơ một bên, hay hội chứng ALS (Amyotrophic Lateral Sclerosis),là một bệnh lý liên quan đến hệ thống thần kinh, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh trong não và tủy sống, gây mất kiểm soát cơ bắp. Cho tới nay, nguyên nhân gây ra bệnh xơ cứng teo cơ một bên vẫn chưa được nghiên cứu đầy đủ, một số trường hợp được cho là do di truyền. Hiện nay chưa có cách điều trị cho căn bệnh này.
"Thầy nói, giữa bọn họ đã không còn có thể nói là yêu được nữa, khi cùng nhau ở nhà, bọn họ nói chuyện với nhau ít ỏi đến đáng thương, trừ những chuyện liên quan đến con cái ra thì cả hai đều không nói với nhau một lời dư thừa nào hết.
Tôi đã hỏi giáo sư, vì sao lại như thế?
Ông ấy bảo, con người khó mà đối mặt nổi với một người đã trải nỗi buồn chung với mình trong suốt một khoảng thời gian dài như thế mà vẫn sinh ra hạnh phúc của tình yêu. Dù ban đầu có yêu đến đâu, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy người đó là sẽ nhớ lại những nỗi đau mà mình muốn trốn tránh, theo thời gian lâu dần, đau buồn và người kia đã tự động gắn kết với nhau—— khiến cho người không còn cách nào yêu được nữa, không phải không muốn mà chỉ là hết cách mất rồi."
Phó Tiểu Vũ âm thầm bóp chặt lon bia, câu chuyện này khiến trong lòng cậu bỗng nhiên trống rỗng.
Omega ngây người nhìn vào Hứa Gia Lạc.
Mà Alpha lại hít vào một hơi thật dài rồi khẽ nói: "Phó Tiểu Vũ, lúc ở Việt Nam, khi em nhìn thấy tôi—— phản ứng đầu tiên là đau buồn."
"Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn nhớ dáng vẻ đau buồn của em khi ấy. Chỉ cần mỗi lần nhớ về là lại cảm thấy sợ hãi thêm một lần, vì vậy tôi mới không thể chờ đợi được nữa, Tiểu Vũ, tôi không thể để em mỗi lần nhớ đến mình đều là những ký ức đau buồn, thời gian lâu dần, tôi sợ em sẽ không còn nhớ gì về cảm giác lúc chúng ta còn yêu nhau nữa."
"Mỗi một phút mỗi một giây, tôi đều rất lo lắng, tôi phải tạo thêm cho chúng ta những ký ức mới, chạy đua với thời gian để tạo ra những ký ức vui vẻ và cuộn lại những đau lòng kia đẩy xuống phía sau. Đây vốn là cuộc chiến đấu của tôi—— không phải của em."
"Vì vậy, không cần phải nghĩ đến chuyện chiến đấu bên cạnh tôi. Lần này, em hãy làm trọng tài đi."
"Làm trọng tài?" Phó Tiểu Vũ cảm thấy mùi bia đang bốc lên trong bụng mình, cậu muốn ợ một cái nhưng mà vẫn đang cố gắng, cố gắng nhịn lại.
Cậu là một chiến binh bẩm sinh, trong mỗi một trận chiến của cuộc đời, Phó Tiểu Vũ đều sẽ cố gắng hết sức để giành chiến thắng.
Omega quá muốn biết ý nghĩa của việc làm trọng tài này.
"Đúng vậy, làm một trọng tài." Hứa Gia Lạc gằn từng chữ, nói: "Không cần phải suy nghĩ gì cả, cứ thả lỏng nhìn tôi chiến đấu thôi, cho đến một ngày, khi tôi lại có thể khiến em cười, lại có thể khiến em một lần nữa vui vẻ thì em có thể tuýt còi——"
"Cứ thả lỏng như thế, tận hưởng như thế, làm một trọng tài, được không em?"
- ---------------------------------
1h30 am.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.