"Hứa Gia Lạc," Văn Kha khẽ nói, "Cuộc đời mỗi con người phải đưa ra rất nhiều lần lựa chọn, không ai có thể bảo đảm rằng bản thân sẽ luôn đúng được. Thế nhưng ít nhất thì mỗi lựa chọn vào thời điểm đó, đều không thể cố ý lựa chọn sai lầm.
Năm cậu hai mươi hai tuổi ấy đã cho rằng mình tìm được người mình yêu nhất, thế nên mới cùng người đó xây dựng gia đình, còn cùng với Cận Sở có con của hai người nữa. Sau này khi ly hôn là Cận Sở đưa ra đề nghị, vì anh ta không còn tình cảm nữa, điều này cho thấy chính anh ta cũng đang khao khát một tình yêu càng mãnh liệt hơn. Vậy nên mối quan hệ giữa hai người tan vỡ là chuyện hết sức bình thường, hơn nữa đến bây giờ, chẳng lẽ cậu sẽ hối hận vì có Nam Dật hay sao?"
"Sao có thể, tôi vĩnh viễn không bao giờ hối hận vì có Nam Dật."
Hứa Gia Lạc bất chợt ngẩng đầu lên: "Nam Dật là thiên thần trong cuộc đời của tôi."
"Vậy không phải là được rồi sao. Thế bây giờ là cậu đang áy náy? Bởi vì tình cảm đối với Cận Sở, từ đầu đến cuối đều không đạt được đến giới hạn, nhưng tới giữa chừng đó lại nảy sinh một tình yêu như vậy với Phó Tiểu Vũ, cho nên cậu cảm thấy có lỗi với Nam Dật?"
"... Đúng vậy." Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, đáp: "Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không thể cho thằng bé một gia đình trọn vẹn."
"Hứa Gia Lạc, nhưng bản thân cậu cũng đã nói, ai cũng không thể tiên tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi/1008029/chuong-89-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.