*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Gia Lạc đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, anh lại lần nữa trở về thời thơ ấu của mình.
Một Alpha cao lớn dắt anh đi qua một đoạn đường tăm tối dài dằng dặc, qua một sạp báo nhỏ bày cả đồ ăn vặt và hạt dưa, sau đó đứng trên sân ga ngoài trời chờ tàu đến.
Những mảnh vụn mơ hồ ấy thật sự là chuyện đã từng xảy ra trước đây, nhưng Hứa Gia Lạc lại không thể nhớ ra nổi điểm đến trong giấc mơ của mình là gì.
Anh chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình rất rộng lớn, ấm áp và khô ráo, anh nghĩ, đây nhất định là bàn tay của Hứa Lãng. Bởi đôi bàn tay này, đã từng là khởi nguồn cho hết thảy cảm giác an toàn trong anh khi còn nhỏ.
Khi đoàn tàu màu xanh biếc dọc theo quỹ đạo của đường ray rầm rập tiến đến, cả thế giới đều trở nên rực rỡ sắc màu.
Trong toatòa tàu chỉ có hai người, anh và Hứa Lãng, nhưng điều kỳ lạ là dường như anh không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của ông ấy.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, thường khiến cho đoàn tàu lúc chưa tiến vào đường hầm u tối, giống như lại được bao phủ dài lâu trong một giấc mơ khác.
Khi đoàn tàu đột ngột dừng lại, Hứa Lãng đứng dậy dẫn anh đi ra ngoài trong im lặng.
Thế là bọn họ lại kỳ lạ đi ngang qua một sân ga ngoài trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi/1008022/chuong-83-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.