Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sắp đến rồi à?"
Hứa Gia Lạc đang khuấy nước chấm, đột nhiên lại biết được Vương Tiểu Sơn sẽ đến đây ăn lẩu, vì vậy không khỏi ngơ ra một lúc.
"Vâng, ở chỗ cậu ấy có rất nhiều tài liệu cần em ký gấp nên mới bảo cậu ấy mang đến ký luôn."
Anh nhướng mày, nói: "Vậy em nói với cậu ấy như thế nào?"
Câu anh hỏi, rõ ràng là muốn hỏi Phó Tiểu Vũ đã giải thích cái chuyện mình đang ở nhà của một Alpha ra sao.
"Em," Cậu nhất thời ngập ngừng, sau đó chỉ đành miêu tả lại rất trung thực những lời mình đã nói khi nãy: "Em bảo cậu ấy đến một mình, đừng nói với người khác."
"Ừ hứ——" Trên mặt Hứa Gia Lạc toát lên vẻ bông đùa, còn cố ý kéo dài giọng.
Thực ra Phó Tiểu Vũ có hơi ngượng ngùng, lời mời đột ngột này của cậu lại ẩn chứa chút ích kỷ trẻ con, vì thế cậu không thể kiềm được chột dạ phải lảng sang chuyện khác: "Hứa Gia Lạc, đồ ăn của chúng ta có đủ không?"
"Đủ chứ."
"Vậy... vậy em giúp anh mang chỗ rau này ra bàn nhé." Omega nói xong bèn nhanh chóng bê hai đĩa rau lên, rồi chạy ra khỏi phòng bếp.
...
Khi Vương Tiểu Sơn đến Uloft, Phó Tiểu Vũ đã mở cửa cho cậu.
"Tổng giám đốc Phó!" Vương Tiểu Sơn một tay cầm tập tài liệu, tay kia nâng một chai vang lên rồi đưa cho Phó Tiểu Vũ, có chút phấn khởi nói: "Em đến rồi đây, còn đặc biệt có lòng mang cho anh và anh Hứa chai rượu này nữa nhé!"
Lời nói này của cậu ta hiển nhiên là quá ngốc nghếch, Phó Tiểu Vũ không khỏi khẽ nghiêm mặt lại nói: "Cậu mang tài liệu đến là được rồi, mang rượu làm gì."
"Không cần phải xỏ dép lê đâu, cứ cởi thẳng giày ra là được." Omega ngừng lại một lát, nhận lấy chai rượu kia tiếp theo mới ra vẻ như không có chuyện gì, nói: "Áo khoác treo ở trên cây treo đồ nhé."
Vương Tiểu Sơn rất nghe lời, vừa cởi giày theo hướng dẫn của Phó Tiểu Vũ thì đã nghe thấy một tiếng "meo" vang lên, một con mèo lông xù rất to từ phòng khách đột nhiên chạy về phía cậu.
"A——!" Vương Tiểu Sơn không khỏi lui về phía sau hai bước.
"Không sao đâu. Ngoan nào... Hạ An." Phó Tiểu Vũ không tiện cúi người xuống, nên cậu đành phải dùng chân khẽ vuốt ve thân mình Hạ An một chút, sau đó mới đẩy cô mèo Ragdoll qua một bên rồi ngẩng đầu lên, nói rất bình tĩnh: " Yên tâm đi, Hạ An ngoan lắm đấy."
"Vâng, vâng..." Vương Tiểu Sơn căng thẳng đi theo Phó Tiểu Vũ, con mèo kia cũng đi theo phía sau, lại còn dùng cả chân gẩy gẩy vào ống quần của cậu ta nữa.
Vương Tiểu Sơn vừa sợ hãi vừa bắt đầu không kiềm được linh hồn hóng hớt của bản thân——
Phó tổng với anh Hứa được bao lâu rồi nhỉ, anh ấy sống ở nhà anh Hứa... trông rất ra dáng nam chủ nhân đó chứ.
"Tiểu Sơn đến rồi à."
Hứa Gia Lạc đang đứng bày đĩa, các loại rau trên bàn gồm có rau diếp, măng, cải cúc và xà lách, màu sắc rất đẹp mắt.
Sau khi anh nhận được tin tức vừa rồi, đã nhanh chóng đổi sang một chiếc áo Tee body màu xanh nước biển, mặc như vậy tiếp đãi khách ở nhà trông sẽ không quá long trọng lại có thể phô diễn đường cong cơ thể.
"Anh Hứa, ngại quá giờ này rồi mà em còn đến ăn chực, cảm ơn anh đã chiêu đãi ạ." Vương Tiểu Sơn ngày thường đều đi theo Phó Tiểu Vũ, không tiếp xúc mấy với nhóm người Hứa Gia Lạc Hồ Hạ, vì thế sau khi đến đây vẫn mang theo chút thận trọng.
"Cảm ơn cái gì. Phó Tiểu Vũ thực ra là đang bảo cậu phải làm thêm giờ đúng không?" Hứa Gia Lạc rất tự nhiên nói: "Nào ngồi đi, sắp bật bếp rồi đây, cậu muốn ăn nước chấm dầu hay nước sốt mè?"


"Đúng đấy ạ. Anh Hứa, cho em bát nước chấm dầu nhé." Vương Tiểu Sơn không nhịn được cười một cái, còn liếc nhìn Phó Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh Alpha: "Anh Phó, bây giờ có cần lấy tài liệu ra không?"
Phó Tiểu Vũ vốn dĩ đang cúi đầu chăm chú vuốt ve con mèo tên Hạ An kia, lúc nghe thấy câu hỏi của Vương Tiểu Sơn, cậu mới nhàn nhạt trả lời: "Không cần, ăn lẩu trước đã."
Cậu nói xong bèn nhẹ nhàng đặt Hạ An xuống sàn nhà, sau đó thì đi vào trong bếp rửa tay.
"Ò...!"
Hai con mắt của Vương Tiểu Sơn đột nhiên mở to trong chốc lát.
Đừng làm việc, ăn trước đã.
Đây thật sự là lời từ chính miệng Phó tổng nói ra sao?
Hứa Gia Lạc đã chuẩn bị một nồi lẩu uyên ương hai ngăn, một bên là nước lẩu cà chua còn một bên là nước lẩu tê cay, những trái ớt đỏ tươi nổi trên mặt nước lẩu dậy mùi mỡ bò. Sau khi mở vung, anh múc hai bát canh cà chua mới sôi cho cả hai Omega, miếng ngô bên trong bát canh thấm đẫm vị chua ngọt của cà chua, lại còn rắc thêm chút hành lá lên trên.

Vương Tiểu Sơn đã đi làm cả ngày, quả thật rất đói, uống xong bát canh cà chua chua ngọt này, toàn bộ dạ dày đều được mở ra.
Hứa Gia Lạc lúc này mới theo thứ tự lần lượt mang thực phẩm tươi sống được bảo quản lạnh lên bàn ăn.
Xách dê thái mỏng đặt trên đá bào, thịt bò Kobe màu sắc tươi rói, vỏ tôm sú trong như pha lê, vài con ốc ngón tay to bằng cổ tay, vỏ hơi mở ra để lộ phần thịt mềm bên trong. Món trọng điểm nhất là nguyên một con cua Sri Lanka, càng cua trông phải to bằng cả nắm tay.

Cả người Vương Tiểu Sơn đều ngây ra: "Phó tổng... Anh Hứa chuẩn bị bữa lẩu này, phong phú quá đi."
Cậu ta không thể chần chừ được nữa, đang ở trước mặt hai đại ca này nhưng vẫn không nhịn được phải động đũa trước, cậu gắp một miếng xách dê tươi ngon lên rồi bỏ vào bên phần nước lẩu tê cay đang sôi sùng sục nhúng qua loa cái kiểu khiến người khác phải "lo lắng và hoài nghi", sau đó bèn ăn một miếng.
"Thế nào?"
Phó Tiểu Vũ cắn đũa, hai mắt sáng ngời chờ đợi câu trả lời của Vương Tiểu Sơn.
"Quá, quá ngon luôn." Vương Tiểu Sơn vừa nóng đến mức phải phả ra một hơi, vừa không thể chờ đợi gắp thêm một miếng nữa: "Phó tổng, anh cũng mau ăn đi."
"Ừ." Phó Tiểu Vũ lúc này mới hài lòng đáp lại một tiếng, bản thân cũng tự nhúng một miếng thịt bò.
Mười mấy phút trước, trên bàn ăn gần như im ắng, vì tất cả đều đang bận ăn.
Mà Hứa Gia Lạc vừa ăn phần của mình, vừa không ngừng cho rau vào nồi nhúng, trong khoảng thời gian này chai rượu Vương Tiểu Sơn mang đến đã được mở, ly của ai cạn trước đều sẽ nhanh chóng được rót đầy lại.
Sau khi con cua lớn được nấu chín, thứ mà người ta thèm ăn nhất dĩ nhiên là hai chiếc càng to.
Hứa Gia Lạc trước tiên là dùng cái kẹp bẻ phần vỏ cứng của hai cái càng cua kia ra, chỉ cần nứt một chút là anh có thể dễ dàng bẻ ra.
"Nào, hai người mỗi người một cái."
Hứa Gia Lạc đưa một trong số đó cho Vương Tiểu Sơn, nhưng chiếc càng cua còn lại thì anh không đưa thẳng cho Phó Tiểu Vũ.
Mà thay vào đó, sau khi tự tay tách hết vỏ ra, anh còn cẩn thận nhặt hết những mảnh vỡ vụn rồi mới đặt cả chiếc càng cua đầy đặn đã có thể ăn trực tiếp vào đĩa của Phó Tiểu Vũ.
Omega cũng không từ chối, còn ăn từng miếng từng miếng một cách thích thú.
Hãy nhìn hai người này đi.
Bạn trai của Vương Tiểu Sơn đã đi công tác được một tuần, cậu ta còn đang cô đơn đây, lúc này lại được xem cái màn kia không khỏi vừa dùng răng cắn lớp vỏ càng cua vừa thầm nghĩ đến vị chua chua.
Cậu ta bữa này được ăn đến là no nê, lại uống thêm hai ly rượu, cả người tự nhiên thấy phê pha sung sướng không khỏi cười khà khà nói: "Anh Hứa... em, em hóng hớt tý tẹo thôi có được không?"
"Hóng hớt cái gì?"
"Thì, anh... anh bắt đầu tán Phó tổng từ lúc nào vậy?"
Bảo cậu ăn cơm chó, cũng không phải là không được.
Nhưng cũng phải có cái giá của nó chứ, dù sao có thế nào chăng chưa đều phải bị cậu Vương Tiểu Sơn tra hỏi đến thôi, cũng may tuy là cậu ta rất tò mò nhưng cũng không đến mức mất đi khát vọng sinh tồn.
Cho nên lúc hỏi ra câu này, là nhìn vào Hứa Gia Lạc hỏi mà không hề chớp mắt lấy một cái.
"... Tôi tán lúc nào nhỉ?" Hứa Gia Lạc trong nháy mắt bị câu hỏi của linh hồn này làm cho nghẹn ngào, đôi mắt híp của anh lúc này cũng hơi hơi trợn to.
"Đúng vậy." Vương Tiểu Sơn đắc ý nói.
"Anh đừng để ý đến cậu ta."
Phó Tiểu Vũ kéo cánh tay của Hứa Gia Lạc lại.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân thể với Alpha trước mặt Vương Tiểu Sơn.
Omega đã uống quá nhiều rượu do Vương Tiểu Sơn mang đến, sắc mặt cậu đỏ bừng, miệng còn đang ăn càng cua, nói chuyện còn không rõ ràng cho lắm.
Vương Tiểu Sơn lập tức đầy cảnh giác liếc nhìn Phó Tiểu Vũ.
Nhưng ngay sau đó đã lập tức kết luận, Phó tổng hiện tại không có tính nguy hiểm.
Vì vậy cậu ta bèn yên tâm, tiếp tục chất vấn Hứa Gia Lạc: "Đúng vậy. Anh không giấu được em đâu, anh Hứa, từ cái lần Phó tổng bị cảm rồi đi công tác nước ngoài đó, anh còn bí mật dặn dò em đi mua thuốc là em đã cảm thấy anh đáng nghi rồi."
"Đệch," Hứa Gia Lạc đương nhiên có chết cũng không chịu thừa nhận: "Đó là tại hai người đến bể bơi tóm tôi trước đó chứ, còn nhớ không? Tôi cũng chỉ là nhìn thấy Phó Tiểu Vũ bị cảm nên mới thuận miệng dặn dò cậu một câu mà thôi."
"À thế à?"
Vương Tiểu Sơn hứ một tiếng.
Cậu ta biết, có lẽ Hứa Gia Lạc cho rằng hành động của mình rất kín đáo chặt chẽ.
Nhưng mà xin lỗi nhé, Vương Tiểu Sơn cậu, chỉ cần có chút manh mối là đã có thể nhìn thấu những AAOO tay chân luống cuống kia rồi.
"Anh Hứa này, khoảng thời gian trước, trước cả chuyện Phó tổng xin nghỉ phép về quê ấy, là ai một ngày gửi cho em hai ba tin nhắn trên Dingtalk hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa vậy nhỉ?"
"Còn nữa nhé, lúc đó lại là ai đã đặt trước càng cua ngâm rượu rồi sau đó bảo em đưa qua cho anh ấy hở? Anh Hứa, đừng xem thường em nha, em có thể nói là Sherlock Holmes của thế giới tình yêu đó nhé."
"..."
MK, bất cẩn quá.
Hứa Gia Lạc vội nhấp một ngụm rượu.
"Anh Hứa, thừa nhận đi!"
Vẻ mặt tự tin của Vương Tiểu Sơn, rõ ràng có thể nói là được viết trên khuôn mặt của cậu ta bằng vài chữ cái lớn—— "Nhìn thấu anh rồi, Alpha."
Thật ra trước đây khi Hứa Gia Lạc hỏi cậu, đã từng nói ngắn gọn rằng không cần phải kể chuyện hai người họ đã nói chuyện với nhau cho Phó Tiểu Vũ, nhưng lúc đó những người xung quanh đều thực sự lo lắng cho người kia thế nên Vương Tiểu Sơn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng mà nhìn vào bộ dạng dính nhau như sam của hai người họ hiện giờ, Vương Tiểu Sơn đương nhiên sẽ thẳng thừng lật tẩy, Tổng giám đốc Phó đút cơm chó cho ăn vậy thì khẳng định cậu ta không dám tức giận cũng không dám ho he gì đâu, nhưng để anh Hứa xấu hổ vụ này, đồng thời cũng thúc đẩy một chút tình cảm của hai người thì vẫn rất là vui đó.
Mie, Hứa Gia Lạc vốn tưởng rằng Phó Tiểu Vũ sẽ thanh minh cho mình trước mặt Vương Tiểu Sơn như cậu đã từng làm trước mặt đám anh em của anh.
Anh chính là Master of S.e.x với một mảng từ khóa màu đỏ trên bản đồ tư duy của Phó Tiểu Vũ.
Đây là điểm cao chiến lược của Alpha, Phó Tiểu Vũ phải tự tay viết ra sự thừa nhận đó.
Nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng Phó Tiểu Vũ trước nay vẫn luôn thành thật, không những không nói rõ mà còn không ngăn cản Vương Tiểu Sơn.
Ánh mắt Omega đảo qua đảo lại giữa anh và Vương Tiểu Sơn, đôi mắt vừa tròn vừa sáng đượm nét hồn nhiên ngây ngô.
"Thật à?" Cậu nhìn về phía Vương Tiểu Sơn, còn tự hỏi một câu.
"Đương nhiên ạ." Vương Tiểu Sơn đáp.
"... Được rồi, Holmes Vương Tiểu Sơn."
Hứa Gia Lạc mở miệng nói: "Cậu đang nói đến tôi, đều là tôi."
Anh vừa nghiến răng thừa nhận, đồng thời quay đầu len lén lườm Phó Tiểu Vũ đang ngồi bên cạnh cậu ta một cái.
"Ợ..."
Phó Tiểu Vũ đương nhiên hiểu được ánh mắt của Alpha.
Trong lúc nhất thời cậu lại không kiềm được, đỏ hết cả mặt còn ợ hơi một cái.
Omega chợt tóm lấy một con tôm sú lớn đầy thịt mà Hứa Gia Lạc đã bóc hết vỏ cho mình, sau đó là âm thầm đặt lên đĩa của anh.
Được lắm, Phó Tiểu Vũ, biết trở nên ranh mãnh rồi đó nhỉ——
Hứa Gia Lạc không hề khách sáo vừa ăn tôm, vừa nghĩ.
Vô ích thôi, trong tay anh có tấm bảng trắng nhỏ đầy ngưỡng mộ Alpha của Phó Tiểu Vũ cơ mà, đợi đến khi Vương Tiểu Sơn vừa đi thì anh sẽ treo tấm bảng nhỏ đó lên.
...
Sau khi dùng xong bữa lẩu thịnh soạn, thực ra Phó Tiểu Vũ đã hơi say say nhưng cậu vẫn còn nhớ đến chuyện công việc.
Hai người bọn họ ngồi trong phòng khách, cẩn thận xem xét từng giấy tờ một, trong khi đó Hứa Gia Lạc lúc này còn đang rửa bát trong bếp.
Đợi đến sau khi ký hết các giấy tờ, Vương Tiểu Sơn rốt cuộc cũng không nhịn được bèn khẽ nói: "Phó tổng, anh Hứa thật sự tốt lắm đấy."
"Ừ." Phó Tiểu Vũ đặt bút ký xuống, đáp lại một tiếng.
Cậu trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng khi Vương Tiểu Sơn khen ngợi Hứa Gia Lạc, dường như chính cậu cũng đang được khen ngợi vậy, nụ cười trên khuôn mặt chẳng thể nào che giấu nổi.
Tuy biết rằng loại đắc ý này rất tầm thường, nhưng không có cách nào hết. Cậu đã hai mươi lăm tuổi, nhưng đây mới là lần đầu tiên có cảm giác được giới thiệu người Alpha vô cùng tốt của mình với một người bạn, cho dù tạm thời chỉ có thể để một mình Vương Tiểu Sơn thấy thôi.
"Phó tổng, em... em mừng cho anh lắm, thật đấy!"
Vương Tiểu Sơn đã uống chút rượu, hai mắt cậu ta cũng ươn ướt.
Còn nhớ cái lần đi công tác ở bên Đức với Phó Tiểu Vũ vào cuối tháng mười hai ấy, vì cậu ta muốn về nước đón Năm mới với người bạn trai Alpha của mình, cho nên đã không nhịn được nói với người kia mong muốn được trở về Trung Quốc sớm của bản thân.
Dù Omega ấy có vẻ không vui nhưng rồi vẫn đồng ý với cậu ta.
Trước khi đi, cậu ta nhìn dáng vẻ Phó Tiểu Vũ thu dọn quần áo vào khách sạn một mình, liền một lần nữa cảm nhận được nỗi cô đơn thấp thoáng trên người Omega kia.
Cậu ta đi theo Phó tổng đã lâu như vậy, bản thân đều yêu qua ba bốn bận nhưng Phó tổng vẫn luôn là Phó tổng đó, vẫn luôn là cái người kiên cường sống, trong cuộc sống chỉ có công việc, sự nghiêm túc, cứng cỏi, có nề có nếp đâu ra đấy.
Mà anh Hứa lại vô cùng khác biệt.
Anh Hứa luôn là người sôi nổi vui vẻ, chăm sóc nhà cửa rất tốt, nuôi mèo và chăm sóc cho Phó tổng cũng rất ổn, không đúng, phải nói chăm Phó tổng chẳng khác nào chăm một chú mèo con ấy.
Vương Tiểu Sơn cái anh chàng Omega Song Ngư này, càng nghĩ lại càng cảm động, suýt chút nữa còn nhào lên ôm lấy Phó Tiểu Vũ.
"Này——"
Nhưng còn chưa kịp đợi đến khi nhào qua, Phó Tiểu Vũ đã nghiêm mặt lại đẩy thẳng mặt cậu ta ra: "Làm gì đấy, say rồi à?"
"Không ạ không ạ, em... hơi cảm động thôi."
Vương Tiểu Sơn ngẩn người lui về phía sau.
Cậu ta thầm lẩm bẩm trong lòng, được rồi, Phó tổng trước mặt cậu ta không phải mèo con đâu, mà vẫn là ông chủ ma quỷ ấy thôi.
Hoàn toàn không hiểu trái tim mềm yếu của cậu ta một chút nào.
"Đúng rồi, cậu trước tiên đừng nói gì với team Love is the end bên đó nhé."
Phó Tiểu Vũ ngay sau đó lại khẽ dặn dò một câu.
Dù sao Văn Kha và Hàn Giang Khuyết vẫn đang ở trong hoàn cảnh kia, cho nên cậu tạm thời vẫn muốn mọi thứ giữ nguyên như hiện tại.
"Chắc chắn rồi ạ."
Vương Tiểu Sơn vội vàng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Anh Phó, còn ba anh thì sao? Anh đã nói với bác ấy chưa?"
"Vẫn chưa." Phó Tiểu Vũ lắc đầu, cậu uống cũng nhiều, đầu óc có hơi váng vất, thế nên đã đứng thẳng người dậy, nói: "Không còn sớm nữa, cậu cũng về đi."
Lời tác giả:
Cố gắng lắm rồi cố gắng lắm rồi!
Hôm qua nghỉ phép, hôm nay đã nỗ lực viết đến 4000 từ đó.
- ----------------------------------------
1h30 am, Vương Tiểu Sơn cơm chó ngon không em:")
Mấy cái vui vui này tôi hay dịch up lên blog đó, cô nào chưa xem thì có thể ghé qua nhé, bao hài luôn ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.