Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Phó Tiểu Vũ nói câu này ra, xung quanh đột nhiên đều trở nên im lặng.
Hứa Gia Lạc có thể cảm nhận được ánh mắt của đám anh em đã dán chặt vào lưng mình trong giây lát, cảm giác này đúng thật là...
Anh không thể không thừa nhận, mình quả thực là một Alpha thô thiển chưa đoạn tuyệt được với thị hiếu cấp thấp.
Một Omega mạnh mẽ quyến rũ đến nhường này, lại trực tiếp nói rằng mình "đang theo đuổi anh" trước mặt tất cả mọi người, lòng hư vinh của anh trong nháy mắt được thỏa mãn, sự tự tin cũng được tăng lên, cả người như được trải qua khoái cảm đã đến Versailles vậy.
MK, phê.
Thế nhưng Hứa Gia Lạc cũng chỉ dám để bản thân sảng khoái, không chút kiêng kỵ như vậy trong lòng một giây.
Anh nhanh chóng bình tĩnh, nhận lấy giấy ướt từ trên tay Ninh Tử, cẩn thận lau mồ hôi lạnh vừa mới túa ra trên mặt và trên người Phó Tiểu Vũ trong lòng mình.
"Không đau lắm nữa đâu anh." Phó Tiểu Vũ chầm chậm đỡ dần, dường như sợ người kia lo lắng nên mới ngẩng đầu lên khẽ nói.
"Ừ." Hứa Gia Lạc gật đầu: "Chắc chỉ bị trẹo thôi, nhưng em vẫn phải đến bệnh viện khám xem thế nào mới yên tâm được."
Xe cấp cứu đến rất nhanh, sau khi Hứa Gia Lạc đưa Phó Tiểu Vũ lên xe, Ninh Tử và A Hào bọn họ ban đầu muốn lái xe theo ở phía sau, nhưng đã bị anh ngăn lại: "Thôi về hết đi, cũng không có chuyện gì lớn cả, đều nhào đến bệnh viện thế cũng ầm ĩ lắm, không cần thiết đâu."
"Thôi được," A Hào nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy quả thật là như thế cho nên bèn dứt khoát nói: "Có chuyện gì thì anh cứ gọi điện cho bọn này nhé."
Ninh Tử cũng vẫy tay với Hứa Gia Lạc đang ở trên xe cấp cứu, trước khi đi còn quan tâm thò đầu vào nói: "Anh dâu, à không, Tổng giám đốc Phó, nghỉ ngơi cho khỏe lần sau lại chơi bóng cùng nhau nhé."
"... Được rồi, thật ngại quá hôm nay đã làm phiền mọi người rồi."
Phó Tiểu Vũ nằm trên cáng không dậy nổi, tuy không nhìn thấy mặt Ninh Tử nhưng vẫn nghiêng đầu qua bên vì xấu hổ.
Cùng là một cách xưng hô sai, nhưng dường như cũng không tiện sửa lại lần thứ hai, cho nên cậu chỉ đành vờ như không nghe thấy.
...
"Thật ngại quá hôm nay đã làm phiền mọi người rồi."
Sau khi xe cấp cứu bắt đầu chạy, Hứa Gia Lạc ngồi xuống bên cạnh Phó Tiểu Vũ, cố tình chậm rì rì lặp lại câu nói kia.
"Câu này có vấn đề gì sao?" Cậu hỏi.
"Em có còn nhớ lần đầu tiên mình gặp đám A Hào bọn họ không?" Alpha nói tiếp: "Mấy tên đó đều lần lượt từng người một mang nước đến cho em, khi đó em đã nói thẳng một câu thế này: Cảm ơn, chúng tôi không khát, trông chẳng khác nào còn thiếu mỗi điều là nghiêm mặt lại bảo bọn họ đừng đi qua nữa đấy."
"Thì khi, khi đó..." Phó Tiểu Vũ lắp bắp.
"Thì khi đó đám anh em kia chẳng qua chỉ là những người bạn phiền phức của đồng nghiệp thôi, đúng không." Hứa Gia Lạc cười nói.
"... Vâng." Phó Tiểu Vũ ngừng lại một lát rồi mới lên tiếng: "Nhưng bây giờ đã khác rồi."
Bây giờ đã khác rồi.
Trong chiếc xe cấp cứu lắc lư, Hứa Gia Lạc nhớ lại mấy tháng trước Omega này đã mặc một chiếc áo sơ mi được là thẳng thớm rồi lao đến nhà thi đấu, nhìn chằm chằm vào anh đang ngồi trên sàn để sửa lại những câu hỏi trắc nghiệm đáng ghét kia, để rồi không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm.
Anh nhẹ nhàng đặt tay Phó Tiểu Vũ vào lòng bàn tay của mình, không nói gì nữa.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đã cẩn thận kiểm tra vùng eo của cậu, còn chụp mấy tấm phim để quan sát một lượt, cuối cùng cũng kết luận đó chỉ là bong gân cấp tính ở vùng thắt lưng và không bị thương vào xương, điều này cũng gần với phán đoán của mấy người Hứa Gia Lạc.
Chẳng qua là lần này vùng eo của Phó Tiểu Vũ bị thương hơi nặng, e rằng cần phải nghỉ ngơi hai tuần, những ngày đầu tiên cũng không được vận động gì.
"Hai người tự xem sắp xếp thế nào nhé, dù sao Omega mấy ngày này khẳng định là cần có người bên cạnh chăm sóc chu đáo, vấn đề khác cũng không có gì chỉ cần để ý cẩn thận đến vùng thắt lưng đừng dùng sức quá là được. Ngoài ra, mấy ngày đầu mao mạch bị vỡ có thể sưng lên, tôi đã kê thuốc có tác dụng kháng viêm ở đây, nếu như có hiện tượng bị sốt thì hãy uống một ít, xoa dầu thì phải đợi đến khi nào hết hẳn sưng tấy mới có thể dùng."
Bác sĩ vừa dặn dò vừa kê đơn với tốc độ nhanh như gió.
Mặc dù Hứa Gia Lạc biết cách xử lý đối với những vết thương do vận động như thế này, nhưng anh vẫn lắng nghe rất cẩn thận.
Sau khi mệt mỏi ở bệnh viện một vòng, thời điểm đi ra khỏi nơi đó đã là ban đêm, lúc đợi xe ở cửa Phó Tiểu Vũ đang ngồi trên xe lăn, cuối cùng cũng không nhịn được, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Gia Lạc.
"Sao thế em?" Anh cúi người xuống hỏi: "Eo đau à?"
"Không phải." Thực ra eo vẫn còn đau, nhưng lúc này Phó Tiểu Vũ lại nghĩ đến chuyện khác: "Chúng ta... đến nhà ai đây?"
Alpha đứng thẳng người dậy, còn cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói: "Còn đi đâu được nữa, phải đưa em về nhà phục vụ thôi."
Omega không khỏi cúi đầu xuống, khẽ cười——
Câu nói này của Hứa Gia Lạc trong tai cậu, thật khiến lòng người hân hoan giống như đang nói "chúng ta tiếp tục đi" vậy.
Tất nhiên Phó Tiểu Vũ có thể nhận ra, rõ ràng là mình đang trải qua một thời kỳ ngu ngốc trước nay chưa từng có.
Bây giờ trông cậu thật thê thảm khi phải ngồi trên xe lăn, phần eo vẫn còn cảm giác đau nhức nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình và người kia có thể bước vào trạng thái tạm thời sống chung, là cậu lại không nhịn được mất đi lý trí bắt đầu vui vẻ một cách thật ngốc nghếch.
...
Thế nhưng rất nhanh sau đó, bong bóng màu hồng trong đầu Phó Tiểu Vũ đã nổ bùm.
Khi đến nhà Hứa Gia Lạc, cậu mới chợt phát hiện đây thực ra không phải kiểu "qua đêm" lãng mạn và được chuẩn bị kỹ càng như trong lý tưởng của mình, kiểu như kèm theo một ly rượu vang cùng nhiều nụ hôn nóng bỏng vậy đó.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ không thể cử động được, lại còn đổ đầy mồ hôi khi chơi bóng rổ vì thế Hứa Gia Lạc đã phải kê một chiếc ghế vào trong phòng tắm của mình, sau đó là cởi bỏ bộ quần áo thi đấu và tất ra cho Omega rồi đặt cậu ngồi vào ghế, cuối cùng mới bắt đầu tắm cho Phó Tiểu Vũ.
Hai người khỏa thân cùng nhau tắm chung, về lý thuyết là hấp dẫn lắm nhưng thực tế lại không hẳn vậy.
Vì Phó Tiểu Vũ không thể nhúc nhích nhiều, cho nên Hứa Gia Lạc vẫn luôn không ngừng điều chỉnh cậu, giơ hai tay của Omega lên rồi lại đặt xuống sau đó là thoa sữa tắm lên lưng, toàn bộ quá trình thật ra tương đối giống như mấy người hộ lý được thuê về để tắm cho các cụ già.
Khi Hứa Gia Lạc rửa sạch bọt trên người Phó Tiểu Vũ, vì sợ nước bắn vào mắt cậu cho nên đã dùng vòi hoa sen từ từ dội quanh người cậu, mà lúc đứng ở phía chính diện "cái đuôi" của Alpha lại cứ không ngừng đung đưa trước mặt Phó Tiểu Vũ.
Omega không khỏi bật cười một tiếng.
"Phó Tiểu Vũ, em cười gì thế."
Hứa Gia Lạc ngay lập tức đã nhận ra ánh mắt của người này có gì đó không đúng, thế là anh nâng vòi hoa sen lên, nhắm chuẩn vào giữa hai chân Phó Tiểu Vũ rồi xịt mạnh vào đó.
"Đừng... Hứa Gia Lạc, em có nhìn đâu."
Phó Tiểu Vũ nhìn trộm lại còn bị phát hiện, nhất thời hoảng hốt đã trả lời kiểu lạy ông tôi ở bụi này.
Cậu không thể cử động cho nên cũng không tránh đi được, chỉ cảm thấy dòng nước ấm áp men theo bộ vị đó chảy xuống giữa bắp đùi, vô cùng xấu hổ.
Hứa Gia Lạc hừ một tiếng, sau khi tắt vòi hoa sen đi, anh bèn bước ra khỏi phòng tắm và quay trở lại với chiếc khăn tắm lớn của mình, đầu tiên là lau đầu cho Phó Tiểu Vũ càng khô càng tốt sau đó mới đến quấn khăn quanh người Omega, rồi cẩn thận bế người lên đi vào phòng ngủ.
"Có bị trẹo eo không?" Hứa Gia Lạc bước rất chậm, vừa đi vừa hỏi.
"Không có." Phó Tiểu Vũ nắm vào một góc khăn, cậu theo bản năng cũng lau khô cánh tay còn dính vài giọt nước cho Alpha.
Phó Tiểu Vũ được tắm rửa sạch sẽ lại còn được uống thêm một tách trà gừng Hứa Gia Lạc đã pha cho mình, đến khoảng thời gian này ít nhiều gì cũng cảm thấy có hơi buồn ngủ, nhưng cậu vẫn giữ thói quen cắt móng tay vào mỗi thứ Bảy trước khi đi ngủ. Mặc dù bây giờ cảm thấy có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không cưỡng lại được thói quen, vì vậy mới nói với Alpha rằng: "Anh có bấm móng tay không?"
"Có." Hứa Gia Lạc vừa nằm xuống nhưng đã bò dậy ngay, còn đi thẳng đến tủ đầu giường lấy bấm móng tay ra, do dự một lát rồi mới đưa cho Phó Tiểu Vũ.
Cậu dựa vào đầu giường, đặt một cuốn tạp chí vào giữa hai chân, sau đó cắt tỉa rất cẩn thận, có lẽ là do quá chú tâm vào chuyện này, sau khi cắt móng tay xong Phó Tiểu Vũ đã quên mất là mình bị đau eo nên mới cúi thẳng người xuống để chuẩn bị cắt móng chân, kết quả là ngay sau đó đã kêu lên một tiếng "shhh" vì bị đau.
"Này," Hứa Gia Lạc không ngờ cậu lại làm như thế, anh vội vàng cúi người xuống vuốt ve eo của Omega một chút: "Có bị kéo căng quá không? Còn đau không em?"
"Cũng tạm, tạm ổn." Phó Tiểu Vũ vẫn chưa bình thường lại được.
Hứa Gia Lạc xoa đầu cậu nhưng không nói gì, sau đó anh cầm lấy cái bấm móng tay trong tay Phó Tiểu Vũ kia rồi ngồi xuống trước mặt cậu, kéo một chân của Omega vào trong lòng mình.
"Hứa Gia Lạc, anh..."
Phó Tiểu Vũ chợt đỏ mặt, cậu biết rõ Alpha đang định làm gì cho nên trong tiềm thức mới vội vàng muốn rút chân lại.
"Được rồi, ngượng cái gì. Móng vuốt của Hạ An đều là do tôi cắt đó."
Alpha thản nhiên nói, còn tóm chặt lấy cổ chân của cậu.
Có lẽ là vì Hứa Gia Lạc nhắc đến hai chữ "Hạ An" này, thế nên cô mèo Ragdoll đang nằm trên sàn nhà bèn "meo" lên một tiếng, sau đó còn nhảy thẳng lên giường lắc lư đi đến bên tay Phó Tiểu Vũ một cách thực tự nhiên.
Omega nói không ra lời, chỉ đành nghiêng đầu qua vờ như đang gãi cho mèo.
Hứa Gia Lạc dứt khoát giơ chân phải của Phó Tiểu Vũ lên, sau đó là bắt đầu cắt.
Mắt cá chân của Omega này rất đẹp, thật ra lúc trước anh cũng đã để ý tới.
Bởi vì Phó Tiểu Vũ mỗi lần đi giày Oxford hoặc bốt cổ ngắn đều phối đồ rất bắt mắt, đôi tất cổ thuyền không thể nhìn thấy từ bên ngoài nên khi một mắt cá chân mảnh mai lấp ló dưới ống quần tây, anh đều cảm thấy rằng rất đẹp.
Các ngón chân cũng đẹp.
Móng tay của Omega phẳng và mịn, mang theo một màu hồng nhạt khỏe mạnh, phần gốc của móng được bao phủ bởi những đường vân màu trắng.
Anh cắt rất cẩn thận cũng rất nhẹ nhàng, sau khi cắt xong vừa ngẩng đầu lên muốn nói thì nhận ra rằng Omega đã âm thầm đưa nốt chân còn lại tới cho mình.
Cậu ngược lại đã trở nên chủ động hơn.
Hứa Gia Lạc không khỏi cười lên, ngay khi nụ cười vừa nở rộ lại gần như không có cách nào biến mất được.
Anh khẽ thì thầm: "Em bé xinh đẹp."
Phó Tiểu Vũ không nói tiếng nào, thế nhưng Hạ An lại "meo" lên một tiếng.
Sau khi cắt xong, Hứa Gia Lạc ném tạp chí không dùng đến nữa vào thùng rác, vừa định đứng dậy thì đột nhiên lại bị Phó Tiểu Vũ kéo cánh tay mình lại.
Tóc Omega vẫn còn ẩm, hai gò má của cậu còn ửng đỏ lên vì hơi nước.
Nhưng đôi mắt tròn xoe kia lại đang nhìn vào anh, chăm chú đầy khao khát.
Không cần đến bất cứ ngôn ngữ nào, Hứa Gia Lạc cũng hiểu được ý của cậu.
Anh cúi xuống, rồi nhắm mắt lại——
Một giây tiếp theo, Phó Tiểu Vũ quả nhiên đã vòng tay qua cổ anh, giống như con mèo đã vồ được con mồi của mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Alpha.
Đây là lần đầu tiên Hứa Gia Lạc là người nhắm mắt trước trong lúc hôn môi.
Anh nghĩ, mình đang tuân theo hướng dẫn hành vi của con mồi.
Lời tác giả:
Treo tag #anh Hứa con mồi của loài mèo# lên đi màn hình công cộng đi
- ---------------------------------
12h25 am, có lẽ là đã đi được một nửa chặng đường rồi mọi người nhỉ, năm mới khởi đầu ngon lành quá ^^
Phêêêêêê
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.