*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hứa Gia Lạc cùng Văn Kha ngồi xe của nhà họ Hàn trở về thành phố B, trên đường đi, cả hai đều im lặng đến đáng sợ. Văn Kha giữa chừng nhận được điện thoại của Tiêu Vân, cô ấy xin ý kiến chỉ đạo buổi họp báo tối này rốt cuộc phải sắp xếp thế nào. "Như cũ." Văn Kha trả lời. "Văn Kha, Hàn Giang Khuyết vẫn đang hôn mê, nếu như không có bằng chứng chứng minh là Trác Viễn đã làm, chỗ tôi có thể cần phải tìm một vài cách khác để làm điều đó, nhưng có hơi phiền phức một chút." Hứa Gia Lạc đã gửi đi mấy tin nhắn trên wechat, lúc này anh rốt cuộc mới lấy tay day mi tâm một cái, rồi nói. "Hứa Gia Lạc, tôi sẽ không làm khó cậu đâu." Giọng nói của Văn Kha bình tĩnh đến mức thâm trầm: "Tôi có bằng chứng, chẳng qua là tôi có sự sắp xếp của mình." Quả thật là anh có. Sau khi trở về thành phố B, Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng hiểu tại sao Văn Kha lại nhất định phải tổ chức họp báo Love is the end dưới tình huống này. Bởi vì bằng chứng đủ để đóng đinh tội ác của Trác Viễn, đã được giấu trong ứng dụng kia. Trong hoạt động quảng bá ở Đại học B, Văn Kha đã từng nhắc đến sự kiện đặc biệt sẽ diễn ra vào ngày phát hành Love is the end. Ứng dụng sẽ khởi chạy chức năng viên thuốc thời gian, cho phép người dùng tải lên bản ghi âm mười phút vào ngày ra mắt, sau đó sẽ được cơ sở dữ liệu của app hoạt động giống như một ngân hàng lưu trữ lại, đến tận vài năm sau mới gửi lại cho người dùng. Mà Trác Viễn có lẽ cũng không ngờ tới, đúng lúc anh ta dẫn theo nhóm người chặn đánh Hàn Giang Khuyết ở bãi đậu xe bỏ hoang, chính là khi hắn đang thu âm viên thuốc thời gian—— Gã rất thận trọng, còn phá hủy luôn camera hành trình trên xe của Hàn Giang Khuyết, dùng tạm điện thoại khác thậm chí còn mang điện thoại của Hàn Giang Khuyết đi luôn. Nhưng là có lẽ đây chính là lưới trời tuy thưa, hành động động tàn bạo diễn ra trong suốt mười phút đó đã được tải lên máy chủ của ứng dụng. Văn Kha đã phát toàn bộ đoạn ghi âm tra tấn kéo dài mười phút này tại buổi họp báo ra mắt Love is the end được nhiều người mong đợi. Và trong một khu biệt thự của thành phố B, Hứa Gia Lạc cũng đang ngồi trong một chiếc xe Nissan kín đáo, xem chương trình phát sóng trực tiếp của buổi họp báo đó—— Buổi họp báo đã đi đến hồi kết. Trong ống kính, Văn Kha mặc một chiếc áo len dính máu và gập người xuống thật sâu. "Kẻ giết người tên là Trác Viễn, con trai duy nhất của chủ tịch Tập đoàn Đông Lâm Trác Ninh và là cháu trai của Phó giám đốc Sở công thương thành phố Trác Lập. Xin hãy giúp tôi nhớ kỹ tên của bọn họ, xin hãy giúp tôi đưa hung thủ ra trước công lý." Nói xong những lời này, ánh mắt của Văn Kha trở nên thâm trầm nhìn thẳng vào ống kính rất lâu. Toàn hội trường trở nên xôn xao. Bản thân sự tồi tệ và kinh khủng của vụ việc, đã đủ để khiến tin tức này lan truyền chóng mặt trên Internet. Vô số các phương tiện truyền thông truyền thống và truyền thông mạng đã gấp rút phát sóng nội dung của buổi họp báo này theo thời gian thực tế, cái tên Trác Viễn ngay lập tức trở thành một từ tìm kiếm hot trong đêm đó. Cũng chính vào lúc này, trong biệt thự của Trác Viễn ở phía đối diện, đột nhiên có một chiếc Mercedes Benz lao ra, vội vàng lái xe chạy về hướng đại lộ. "Là Trác Viễn." Người ngồi ở vị trí lái nói nhỏ. "Đi theo." Hứa Gia Lạc đang chống cằm ngồi ở ghế sau, lại đợi chưa đến nửa phút đã gật đầu đồng ý, tài xế bẻ lái, trong bóng đêm chiếc Nissan màu đen cùng vài chiếc xe cảnh sát ngụy trang thành xe gia đình lặng lẽ theo sau. Trước khi Văn Kha phát bản ghi âm đó rất lâu, thì lưới trời lồng lộng đã được giăng kín bên cạnh ba kẻ Trác Viễn, Trác Ninh và Trác Lập. Đêm nay, không ai trong ba người nhà họ Trác có thể rời khỏi thành phố B. Trác Viễn chạy trốn đến một làng chài nhỏ gần bến tàu và ẩn nấp ở đó, hiển nhiên gã đã chuẩn bị trước một chút và trốn gần bến tàu là vì để có thể vượt biên bằng thuyền buôn lậu. Nhưng ngay khi gã tiến vào làng chài, một số lối vào và lối ra của ngôi làng chài nhỏ đó đã bị xe cảnh sát âm thầm chặn lại. Lý do Trác Viễn chưa bị bắt ngay lập tức, là vì còn đợi một người khác cắn câu. Trên đường trở về, Văn Kha đã từng nói nhỏ với Hứa Gia Lạc rằng: "Ngay cả tôi và Phó Tiểu Vũ cũng không tìm thấy Hàn Giang Khuyết, nhưng Trác Viễn lại tìm được. Sao có thể như thế? Hứa Gia Lạc, trong nhà họ Hàn đã có người tiết lộ tung tích của cậu ấy ra ngoài—— Có người muốn mượn tay Trác Viễn trừ khử Hàn Giang Khuyết." "Vậy thì tên này sẽ không muốn Trác Viễn bị cảnh sát bắt về thẩm vấn đâu." Hứa Gia Lạc nhớ mình đã trả lời như thế. Anh và Văn Kha nhìn nhau, và họ biết rằng cả hai đều đang nghĩ về cùng một điều—— Bọn họ muốn dùng Trác Viễn làm mồi nhử, để khiến người bí ẩn trong nhà họ Hàn cắn câu. Đến khi trời tờ mờ sáng xe của Văn Kha cũng đã tới nơi, đồng thời điều mà bọn họ chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, có hai kẻ vừa nhìn đã biết thành phần nguy hiểm lén lút lẻn vào trong làng chài nhỏ. Cảnh sát mặc thường phục ra ám hiệu với nhau, họ lấy súng xuống xe rồi lặng lẽ theo sau. Hứa Gia Lạc và Văn Kha cũng xuống xe, nhưng họ chỉ đứng ở cổng làng chài và kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên, trong vòng chưa đầy ba phút, đã có một vài tiếng súng lác đác từ trong làng chài vang lên—— "Bỏ vũ khí xuống! Bỏ vũ khí xuống!" Đèn xe cảnh sát đột ngột bật sáng, bầu trời phía trên làng chài bừng lên ánh sáng trắng, tiếng còi vang rền, kèm theo vài tiếng chửi bới và cầu xin thương xót từ bên trong. Mai phục suốt cả đêm, nhưng việc bắt giữ thực sự gần như lại hoàn thành trong nháy mắt. Hứa Gia Lạc chỉ đợi chưa đến một phút, đã trông thấy Trác Viễn bị hai cảnh sát cao lớn đỡ ra ngoài. Hai tên côn đồ đi vào lúc nãy cũng bị khống chế, đương nhiên hai người này chính là con cá câu được của Văn Kha và Hứa Gia Lạc, bọn họ được cử đến truy sát Trác Viễn, nếu như không phải cảnh sát hành động nhanh tóm gọn những kẻ đó, thì thật sự có khả năng đã khiến bọn chúng được như ý. Trác Viễn mặt mũi lấm lem, chật vật như một con chó, gã bị đạn bắn vào đùi, sau lưng còn có một vệt máu, mỗi khi cảnh sát đi một bước đều kêu lên đau đớn. Nhưng khi bị kéo qua chỗ Văn Kha và Hứa Gia Lạc, gã ta đột nhiên im lặng trong chốc lát rồi nhìn chằm chằm vào Văn Kha, cổ họng rít lên tựa như loáng thoáng gọi một tiếng: "Tiểu Kha." Văn Kha không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn vào Trác Viễn. Ánh mắt của Trác Viễn lại lướt sang bên cạnh, rơi vào trên gương mặt của Hứa Gia Lạc, lúc đó vẻ mặt của gã rõ ràng là kinh ngạc. Khuôn mặt của anh không chút biểu cảm, nhìn về phía Alpha khiến người ta chán ghét kia. Anh đã không gặp Trác Viễn rất nhiều năm. Khi còn học ở trường Bắc Tam Trung, Hứa Gia Lạc là một nhân vật được mọi người vây quanh săn đón còn Trác Viễn chỉ là một cái bóng mờ nhạt không có cảm giác tồn tại trong lớp. Chỉ sau khi Văn Kha kết hôn với gã, bọn họ mới nói với nhau vài lời vào những dịp gặp mặt khác. Lúc đó Trác Viễn còn kính trọng gọi Alpha là "Anh Hứa". Anh nể mặt Văn Kha, không hề lạnh nhạt chào hỏi gã ta. Hứa Gia Lạc chưa bao giờ thích Trác Viễn, đó là một tâm hồn xám xịt, ảm đạm như một đống bùn. Nhưng khi đó, anh không ngờ rằng lúc mình và Trác Viễn gặp lại nhau một lần nữa, lại ở trong hoàn cảnh như thế này. Hứa Gia Lạc vô cảm cùng Trác Viễn nhìn nhau thêm vài giây, khi phát hiện ra Văn Kha đã trở lại trong chiếc Bentley báo cáo tình hình với Hàn Chiến—— Cuối cùng anh cũng nhún vai một cái, đút hai tay vào túi áo khoác rồi tiến một bước về phía Trác Viễn. "Hứa, Hứa..." Giọng nói của Trác Viễn hơi run rẩy, trong sự hỗn loạn, gã vừa sợ vừa hãi lại vừa không cam tâm, dường như chưa quyết định được bởi không biết nên gọi là anh Hứa hay Hứa Gia Lạc. "Trác Viễn." Hứa Gia Lạc ghé vào bên tai gã, nói nhỏ: "Vào trại tạm giam nhớ cẩn thận đấy!" "Cảnh sát, đồng chí cảnh sát—— anh ta, anh ta đe dọa tôi!" Trác Viễn như nhìn thấy ma, đầu gối run rẩy kịch liệt, hét lên một tiếng, nhưng vẫn phải lết từng bước vào trong xe. Hứa Gia Lạc thản nhiên giẫm chân trên mặt đất đóng băng, nhìn xe cảnh sát rời khỏi làng chài nhỏ vào sáng sớm. Anh cả ngày lẫn đêm đều không ngủ, cũng không được nghỉ ngơi nhiều, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc hết mình như thế này bao giờ, nếu có thể, anh rất muốn đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi luôn. Nhưng hiện tại anh vẫn đứng đó, ngẩng mặt lên nhìn vào bầu trời xám xịt, thở dài một cái rồi cúi đầu gọi một cuộc điện thoại—— Tuy rằng còn sớm, nhưng anh biết người đó nhất định còn chưa ngủ. Quả nhiên, cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức. "Phó Tiểu Vũ," Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn, nói: "Trác Viễn bị bắt rồi." Omega ở đầu dây bên kia không lên tiếng ngay lập tức, nhưng anh nghe được tiếng hít thở rất nhẹ, rất nhẹ của cậu. "Cậu..." Hứa Gia Lạc nuốt xuống nửa câu sau. Bọn họ cùng rơi vào khoảng lặng, đến cuối cùng vẫn là Alpha thì thầm nói: "Vậy tôi cúp máy nhé." Phó Tiểu Vũ, cậu đã ăn uống gì như đã hứa với tôi chưa. Đến cuối cùng anh đã nuốt lại câu nói này, có lẽ vì ngay lúc ấy, anh vẫn có thể kiểm soát được mối quan tâm của mình trong một phạm vi nhất định. Trác Viễn đã bị bắt, bất kể có thế nào, trong lòng Phó Tiểu Vũ chắc hẳn cũng đã xả được cục tức trong lòng. Cậu ấy kiên cường như thế, sẽ ổn cả thôi, sẽ biết đường ăn uống thôi. Hứa Gia Lạc thầm nghĩ, sẽ ổn thôi. Nhưng mà Phó Tiểu Vũ lại không hề khá hơn. ... Ba kẻ Trác Viễn, Trác Lập và Trác Ninh đều lần lượt bị bắt, quyền lực của nhà họ Trác và Tập đoàn Đông Lâm ở thành phố B hoàn toàn sụp đổ. Thế nhưng Hàn Giang Khuyết từ đầu đến cuối đều chưa từng tỉnh lại. Phó Tiểu Vũ đã ở lại Cẩm Thành với hắn suốt một tuần lễ trước khi trở lại thành phố B. Lần này, cậu đã không còn ngốc nghếch hàng ngày đều xoay quanh Hứa Gia Lạc trong tầng văn phòng của LITE ở tòa nhà như trước nữa. Vào ngày Trác Viễn bị bắt, cha của Hàn Giang Khuyết cũng đã hiểu rằng chính người anh thứ ba đã tiết lộ tung tích của đứa con trai út sau lưng ông, nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con, Hàn Chiến vẫn chưa hạ quyết tâm xử lý cả con trai mình. Nhưng dẫu cho thế nào, ông cũng đã trao cho Phó Tiểu Vũ quyền lực tuyệt đối để cậu xử lý tàn cục của Tập đoàn IM. Vào ngày Phó Tiểu Vũ trở về, cậu đã đi thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất của tòa tháp đôi, tổ chức Đại hội cổ đông một lần nữa với tư cách là CEO, sau đó cách chức một loạt những người anh Ba nhà họ Hàn đã cài cắm vào, trong số đó còn có những người liên quan đến tội hình sự, thậm chí đã bị cảnh sát Phó Tiểu Vũ đưa đến bắt đi ngay tại chỗ. Cậu là một Omega trẻ tuổi, nhưng với thủ đoạn mạnh mẽ tựa như sấm sét như vậy đã khiến cho toàn bộ tập đoàn đều bị choáng váng. Các nhân viên trước đây của Phó Tiểu Vũ đã được giao lại các nhiệm vụ quan trọng, tiếp quản lại một lần nữa các hoạt động. Tất cả mọi người đều hiểu rằng—— Bầu trời lại thay đổi rồi. Phó Tiểu Vũ lại một lần nữa trở thành Phó Tiểu Vũ "đó", một Phó Tổng khắc nghiệt và tàn nhẫn. Bề ngoài, cậu vẫn tỏ ra cứng rắn bình tĩnh như thể không hề bị chuyện của Hàn Giang Khuyết ảnh hưởng, giống như một bộ óc tinh vi xử lý chuyện lớn nhỏ của tập đoàn IM. Mỗi ngày Phó Tiểu Vũ đều làm thêm đến mười một giờ đêm hoặc hai giờ sáng, chỉ vào buổi chiều mới đi xuống từ trên tầng cao nhất, để họp nhóm với bên Love is the end nhằm xác nhận tiến độ công việc. Cuộc họp nhỏ kéo dài mười lăm phút đó, chính là lần duy nhất trong mỗi một ngày Hứa Gia Lạc có thể nhìn thấy cậu—— Phó Tiểu Vũ gầy quá. Mỗi ngày trong cuộc họp, Hứa Gia Lạc đều không thể ngừng nghĩ như vậy. Thật ra anh vẫn luôn gửi tin nhắn cho Vương Tiểu Sơn, thậm chí còn bí mật kêu cậu ta mua càng cua đưa lên tầng cao nhất, nhưng nghe nói Phó Tiểu Vũ chỉ ăn vài miếng rồi bỏ luôn. Đối với chuyện này Alpha không có cách nào hết, bởi vì Phó Tiểu Vũ chưa bao giờ gửi cho anh bất kỳ một tin nhắn cá nhân nào, thậm chí anh còn cảm thấy bó tay với Omega đã khép mình như thế này. Mùa xuân đến, Phó Tiểu Vũ vẫn luôn mặc sơ mi và đeo khuy măng sét hàng ngày một cách tao nhã, nhưng cổ tay lại gầy đến kinh ngạc. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, Omega này càng ngày càng hốc hác tiều tụy. Phó Tiểu Vũ rực rỡ một thời, người đeo kính Ray-Ban kiêu ngạo bước vào và nói "morning" với mọi người ấy đã biến mất. Trở thành một Omega im lặng, hốc hác, trở thành người sẽ không nói năng gì ngoại trừ ở nơi làm việc. Vào cuối tuần, Hứa Gia Lạc sẽ lái xe đưa Phó Tiểu Vũ đến thành phố H, là nơi cha của Hàn Giang Khuyết là Hàn Chiến ở, Hàn Giang Khuyết được điều trị trong bệnh viện ở thành phố đó, Văn Kha bởi lý do sức khỏe cho nên cũng được Hàn Chiến giữ lại. Phó Tiểu Vũ luôn ngủ trong xe, có vẻ như cậu đã quá bận rộn nên không được nghỉ ngơi tốt, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của Omega khiến cho quầng thâm dưới đôi mắt cậu càng hiện lên rõ nét hơn. Bọn họ luôn trở về trong ngày, Hứa Gia Lạc biết Phó Tiểu Vũ nhớ Hàn Giang Khuyết, nhưng anh thực sự không muốn cậu ở lại trong phòng bệnh của hắn quá lâu. Trạng thái của Omega lúc này giống như đang đi trên một sợi dây, nhìn thì bình tĩnh là thế, nhưng trên thực tế dường như lại có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. ... Linh cảm của Hứa Gia Lạc quả nhiên không hề sai. Vào một đêm muộn thứ Tư, khi anh đang bị mất ngủ thì bất chợt nhận được một vài tin nhắn trên wechat từ Văn Kha. Văn Văn Văn: Tôi tình cờ gặp được Phó Tiểu Vũ bên ngoài phòng bệnh lúc nửa đêm. Văn Văn Văn: Tôi cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên, cậu ấy lén lút đến đây vào nửa đêm như thế này. Văn Văn Văn: Hứa Gia Lạc, cậu ấy đang thầm khóc. Hứa Gia Lạc đột nhiên bật dậy khỏi giường. Không thể tiếp tục như thế này được nữa. Thoáng chốc đó, trong đầu anh chỉ còn lại ý nghĩ này. Lời tác giả: Đến rồi! - --------------------------------------- 12h21 am, chài cắt ngay khúc hay, rồi anh định làm gì cho em nó đây:3 "Hứa Gia Lạc, cảm ơn anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]