Chương trước
Chương sau
Tuy Phó Tiểu Vũ đã quay người lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn do dự không bày ra tư thế Hứa Gia Lạc mong muốn.
Alpha chỉ đợi một lát, sau đó cũng không để cho Omega quyền được chần chừ thêm nữa, anh bèn cầm lấy hai tay của Phó Tiểu Vũ áp vào đầu giường.
Cậu không phản kháng, nhưng lại dùng sức đến nỗi khiến móng tay trở nên trắng bệch, bả vai cũng căng lên.
Omega này là người có lòng tự trọng mạnh mẽ, bây giờ lại để cơ thể trần trụi quỳ dưới người mình như vậy, Phó Tiểu Vũ nhất định cảm thấy rất khuất nhục——
Ý nghĩ này khiến Hứa Gia Lạc phấn khích.
Anh từ đằng sau tóm lấy cái cổ của Phó Tiểu Vũ, ép cậu phải ngẩng đầu lên.
Trên cái gáy mảnh khảnh kia, tuyến thể nhỏ nhắn vừa sưng vừa nóng, hàm răng của anh kề sát vào bộ vị yếu ớt ấy, giọng nói cũng khàn cả đi: "Phó Tiểu Vũ, thật ra... cậu là cái kiểu học sinh giỏi nhưng lại thích một Alpha hư hỏng, có đúng không?"
Phó Tiểu Vũ ở trong lòng bàn tay anh khẽ run lên.
Bất kể một Omega nào cũng sẽ run rẩy theo bản năng khi Alpha muốn tấn công đến cái gáy của mình như thế, nhưng hầu kết lúc này đã bị bàn tay của Hứa Gia Lạc đè lên, ngay cả khi cậu muốn phát ra một âm thanh rất nhỏ cũng cảm thấy khó khăn.
Phải.
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, nghĩ thầm.
Cậu từ trước đến nay đều không quên được, thật ra không phải là Hàn Úc.
Mà là thứ ánh sáng không chịu bất cứ ràng buộc nào, trên cái tai của thiếu niên hư hỏng kia.
Nhưng thời khắc này, trên chiếc giường này, thời đại của thiếu niên phản nghịch vốn nên thuộc về cậu rốt cuộc cũng đã xuất hiện một cách đầy huy hoàng rồi.
Hứa Gia Lạc cuối cùng cũng buông cái nơi đang lồi lên đằng sau gáy của Phó Tiểu Vũ ra, với qua chiếc vòng cổ màu đen đang đặt trên tủ đầu giường, chậm rãi buộc vào cần cổ trắng nõn của Omega.
Động tác của anh vừa cương quyết nhưng cũng rất cẩn thận, giống như đang tiến hành một nghi thức long trọng vậy.
Cho tới tận sau khi nghi thức đó hoàn thành, Hứa Gia Lạc đột nhiên quay gương mặt của Omega qua, trong sự thô bạo vẫn mang theo một chút động tác nhẹ nhàng.
Sau đó... anh khẽ hôn lên khuôn mặt ướt đẫm động lòng người ấy.
Anh đã hiểu rõ về tất cả những ảo tưởng của cậu học sinh giỏi Phó Tiểu Vũ rồi.
Nhưng chỉ có lần này.
Anh muốn, không bằng cho cậu hết tất thảy.
Những bí mật ấy, điên cuồng ấy, còn có ảo mộng khi còn nhỏ.
Anh muốn nắm lấy bàn tay của Omega lần đầu tiên được nếm thử tình dục, dẫn Phó Tiểu Vũ trải qua đêm điên cuồng mà năm mười bốn tuổi cậu chưa từng được gào thét đã trôi qua ấy.
...
Khi thứ thô to kia được đút vào bên trong, một tiếng rên rỉ nho nhỏ tràn ra từ giữa đôi môi của Phó Tiểu Vũ, hai chân thon dài của cậu run lẩy bẩy, nhưng vì vẫn bị Alpha hung hăng kẹp chặt ở giữa cho nên chỉ có thể yếu ớt tách rộng ra hai bên.
Lần làm tình này thực sự rất thô lỗ.
Hứa Gia Lạc đã không còn kiềm chế được bản thân mình nữa, đút vào từ đằng sau vốn là tư thế yêu thích của anh, chẳng qua là không phải Omega nào cũng có thể chịu được.
Anh ấn khuôn mặt của Omega xuống dưới gối, cắm lút cán hết lần này đến lần khác, mạnh mẽ đâm vào vách tường nóng bỏng bên trong cơ thể của Omega.
Tư thế này hoàn toàn không cho phép Omega được tránh né, Hứa Gia Lạc lấy tay mình đè cái eo thon của Omega thấp xuống, rồi lại cưỡng ép người phải vểnh cái mông lên cao, cứ như thế quỳ trước mặt anh nghênh đón một lần lại một lần những cú dập đầy thô bạo.
Cái mông của Phó Tiểu Vũ được luyện tập vừa cong lại rất căng, nhưng bởi vì dùng quá nhiều lực nên vẫn rung lên bần bật.
Mấy nốt ruồi son trên làn da trắng như tuyết, lúc đung đưa kia đã khiến đôi mắt anh hoa cả lên.
Một cái vỗ của Hứa Gia Lạc rơi xuống mông cậu, cái vỗ này khá nặng, lực đạo cũng mất đi khống chế, trên cái mông của Omega nhất thời nổi lên một vệt đỏ bắt mắt.
Anh vững vàng nắm chặt lấy cái eo đang run lên của Phó Tiểu Vũ, sau đó là đến một cú chọc sâu, mở ra hoàn toàn khoang sinh sản đang đóng chặt của cậu.
Hương Tử la lan trong phút chốc trở nên tanh nồng, tràn ngập toàn bộ phòng ngủ.
Bị đâm vào từ phía sau như thế này thực sự đã mang đến kích thích quá khủng khiếp cho Omega, Phó Tiểu Vũ trong nháy mắt đã bắn ra, cái mông bởi vì khoái cảm vẫn run lên không ngừng, Hứa Gia Lạc dùng tay nắm lấy hai viên tròn trịa màu hồng phấn lúc lắc giữa hai chân cậu.
"Gọi tên tôi." Giọng anh khàn đi nói.
Alpha khống chế bản thân mình không lập tức tiến hành thành kết, nhưng bởi vì quá ra sức cho nên cánh tay đã nổi lên gân xanh, giọng cũng trở nên khàn đặc.
Anh không có được câu trả lời mà mình muốn, vì thế đành phải rút cậu em của mình từ bên trong khoang sinh sản ướt đẫm của Omega ra, sau khi ngừng lại vài giây mới đút vào một lần nữa.
"Á...á! Đừng mà!"
Ban đầu Phó Tiểu Vũ vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì âm lượng, nhưng vào giây phút này rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, cậu hét lên một tiếng cao vút.
Tiếng kêu rên ở trên giường lúc này, đã không còn khống chế được là nghe có hay không được nữa rồi, cậu chẳng khác nào chú mèo hoang động đực trong ngày Xuân, giãy dụa, cào cấu Alpha ở đằng sau, kịch liệt thảm thiết kêu đến lạc cả giọng.
"Gọi tên tôi đi."
Hứa Gia Lạc một lần nữa lặp lại động tác rút ra cắm vào kia.
Hành động này đối với khoang sinh sản đã hoàn toàn mở ra, đối với Omega đang hút trọn lấy căn cơ gây giống đầy nóng bỏng của Alpha mà nói, đúng là nỗi giày vò của cực hình.
"Hứa Gia Lạc, tha cho tôi đi... tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Hứa Gia Lạc..."
Đây là lần đầu tiên Phó Tiểu Vũ xin tha với anh.
Trong đôi mắt của Hứa Gia Lạc dường như có một ngọn lửa đang bùng lên, anh dùng một ngón tay đút vào kẽ hở giữa cái gáy kia, cưỡng ép câu lên khuôn mặt của Omega——
Anh muốn Phó Tiểu Vũ nhìn mình.
"Phó Tiểu Vũ,"
Anh gọi cả tên của Omega, rồi lại gằn từng chữ nói: "Tôi là Alpha đầu tiên đã mở ra khoang sinh sản của cậu."
"Phải... Hứa Gia Lạc."
Phó Tiểu Vũ bị chơi đến khóc nấc lên rồi.
Đôi mắt của cậu đẹp đẽ là thế, thậm chí ngay cả nước mắt rơi xuống cũng to hơn một chút, dòng nước kia theo gò má chảy xuống, Omega quay đầu qua nhìn vào Hứa Gia Lạc.
Giữa lúc hỗn độn cuối cùng lại trở nên thông suốt, lẩm bẩm nói: "Anh là người đầu tiên, Hứa Gia Lạc, anh là người duy nhất đó."
Dục vọng trần trụi như vậy, không sao che giấu nổi.
Một con cáo dù có giảo hoạt thế nào cũng phải đối mặt với bản chất hung ác của bản thân, trong nháy mắt đó, Hứa Gia Lạc gần như có cảm giác như tóc gáy mình đều dựng hết cả lên.
Khoái cảm tràn ngập tinh thần thế này, khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Thứ kia trong cơ thể Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng không thể khống chế nổi, chậm rãi bắt đầu tiến hành thành kết, tư thế cắm vào như thế này so với khi nằm úp còn sâu hơn.
Cậu em của Hứa Gia Lạc thật sự quá to, khi phần đầu bung ra đối với Omega phải chịu đựng quá trình này mà nói đúng là đã dâng lên nỗi sợ hãi đến từ bản năng.
Một tay Phó Tiểu Vũ bám chặt vào đầu giường, tay còn lại thì ôm lấy bụng dưới của mình.
Omega thực sự không thể chịu đựng nổi, nghẹn ngào nói: "Hứa Gia Lạc... đau."
Alpha cầm lấy những ngón tay thon dài của Phó Tiểu Vũ, đặt lên chiếc khuyên tai bên tai phải của mình, sau đó là ôm chặt lấy eo của cậu. Omega cứ như vậy vừa khóc, vừa cẩn thận chạm vào chiếc khuyên tai kia của Hứa Gia Lạc.
Hàng lông mi của Omega dính đầy nước mắt, trong sự yếu ớt của tình dục này, lại giống như những giọt sương sớm đọng trên cánh hoa, đẹp đến tột cùng.
Hứa Gia Lạc không thể ngờ rằng, khi bản thân đang muốn thỏa mãn Omega kia thì chính mình cũng đạt được cao trào tràn trề trước nay chưa từng có.
Anh đã bắn vào trong khoang sinh sản của Phó Tiểu Vũ——
Khoảnh khắc ấy, cả người Omega đều co lại, rốt cuộc lại một lần nữa dùng hết sức lực toàn thân bắn ra cùng anh.
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại, gần như ngất xỉu ngã xuống giường——
Hứa Gia Lạc đè trên người Omega, cho dù việc thành kết đã kết thúc được một lúc rất lâu nhưng khoang sinh sản của Phó Tiểu Vũ vẫn không ngừng co lại, gần như muốn cắn đau thứ kia của Hứa Gia Lạc.
Cơ thể của hai người họ, dường như đang ở cùng một tần số run rẩy, sền sệt, chất lỏng dồi dào kia men theo bộ vị kết hợp giữa hai người chảy ra ngoài.
Khoái cảm cực hạn, theo một ý nghĩa nào đó cũng là giống như một loại vĩnh hằng. Vào khoảnh khắc đó, Hứa Gia Lạc có cảm giác như thời gian đều đã ngừng trôi.
...
Khoang sinh sản của Phó Tiểu Vũ vẫn âm ỉ đau, thật ra từ buổi chiều sau khi kết thúc lần thành kết này đã bắt đầu rồi.
Nhưng mà Phó Tiểu Vũ vẫn luôn không coi là có chuyện gì to tát lắm, thực ra bản thân cậu cũng cảm thấy có gì đó khác khác, nhưng trước nay cậu đều là người có thể chịu khổ, chỉ có điều không ngờ là cho dù là trên phương diện này cũng có thể vì những khoái cảm mà giữ lại phẩm chất tốt đẹp kia.
Sau đó bọn họ vẫn còn quấn lấy nhau rất lâu rất lâu.
Hứa Gia Lạc vừa ôm cậu vừa không nhịn được hỏi rằng: "Phó Tiểu Vũ, nhu cầu cậu nhiều như vậy, thế bình thường phải tiêm bao nhiêu mũi mới được?"
"... Bình thường, cũng không như thế này." Phó Tiểu Vũ mơ màng đáp lại.
Đương nhiên là cậu cũng cảm thấy cơ thể mình lần này rất quái lạ, nhưng vì là một Omega lần đầu tiên được trải qua kỳ phát tình, cậu thật sự không biết nên phán đoán giới hạn giữa thoải mái và không thoải mái là như thế nào.
Giữa chừng còn nghỉ ngơi vài lần, khi Phó Tiểu Vũ lên cơn đói lại gọi về món càng cua mà bản thân nhớ nhung khôn xiết, Hứa Gia Lạc bóc một đĩa lớn cho Omega, sau đó bọn họ lại bắt đầu lần nữa.
Cơ thể của hai người họ đều đầm đìa mồ hôi, khi vuốt ve lẫn nhau đều giống như đang chạm vào một chú cá mới nhảy lên bờ vậy.
Tần suất của Phó Tiểu Vũ đúng là thật sự dọa người, vào thời khắc thế này, giống như đều không ở cùng trạng thái với cái đầu trước sau như một vẫn luôn rất tỉnh táo của cậu.
Rõ ràng là bên trong bụng dưới đã bắt đầu đau, nhưng càng đau lại càng cảm thấy trống rỗng.
Vì cảm giác hỗn loạn này, mới khiến cậu cảm thấy mình là bởi quá khát vọng nên mới thấy không được thoải mái.
Sau khi màn đêm buông xuống, nỗi đau đớn này đã bắt đầu đi đến bước không thể coi thường được nữa.
Khoang sinh sản của Phó Tiểu Vũ không ngừng co quắp, mạch máu trên gò má cậu ban đầu vì được thỏa mãn đã hiện lên những vệt hồng nhưng đến lúc này đều đã trở nên tái nhợt.
"Sao vậy? Không thoải mái à?" Hứa Gia Lạc vốn còn đang tiếp tục động tác, nhưng lúc này cũng nhạy cảm nhận ra được sự khó chịu của Phó Tiểu Vũ.
"Tôi..." Phó Tiểu Vũ hít vào một hơi, cậu quay đầu qua, ban đầu muốn bướng bỉnh giả như không có chuyện gì, nhưng khi vừa lên tiếng lại nhận ra mình không chịu nổi nữa: "Đau lắm."
Giọng nói của cậu khẽ run lên.
Hứa Gia Lạc sợ hết hồn.
Tuy là anh đang gấp, nhưng vẫn chầm chậm rút ra từ trong cơ thể cậu, sau đó bèn cúi người xuống nâng khuôn mặt của Omega lên, chăm chú hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào? Vừa nãy à?"
"Buổi chiều, đã..." Phó Tiểu Vũ lại hít vào một hơi, giữa chừng mấy giây này dường như nỗi đau đớn kia lại càng kinh khủng hơn: "Đã bắt đầu rồi, bây giờ đột nhiên còn đau khủng khiếp hơn nữa."
"Đệch, Phó Tiểu Vũ, thế mà cậu còn gắng gượng được à?"
Hứa Gia Lạc bị chọc tức, anh nhảy xuống giường, phi vội đến bên tủ quần áo lấy ra vài bộ đồ, nói: "Bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."
"Tôi..." Phó Tiểu Vũ vốn muốn nói ráng nhịn thêm lúc nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không còn gì để nghi ngờ đã xụ xuống của anh, đến cuối cùng cậu cũng nói gì.
Alpha đến quần lót cũng quên không mặc vào, chỉ xỏ thẳng vào một chiếc quần bò, áo jacket da màu đen khoác bên ngoài áo len ghi. Cái áo jacket da kia thật ra bình thường Hứa Gia Lạc rất ít mặc, nhưng không biết có phải vì nãy nghe thấy Hàn Úc cũng mặc kiểu như vậy hay không, cho nên hôm nay trong lúc sốt ruột lại tiện tay chọn đúng cái áo này.
Bản thân anh thì ăn mặc tùy tiện, nhưng lại chọn cho Omega một bộ quần áo mùa đông dày dặn, còn tự mặc từng cái vào cho Phó Tiểu Vũ, xong xuôi mới bế người đã được mặc thành một cục tròn vo lên, rồi đặt vào trong chiếc xe Tesla của mình.
Phó Tiểu Vũ càng lúc càng đau đớn hơn, thậm chí không nhịn nổi còn một mực bám chặt vào tay Hứa Gia Lạc mới kiềm lại được những tiếng rên rỉ.
"Tôi biết, tôi biết rồi... Chết tiệt, cậu gắng nhịn lâu như vậy đương nhiên là đau lắm, tôi biết mà."
Hứa Gia Lạc có hơi giận vì Omega đã cố chịu đựng lâu như thế, cho nên anh cứ vừa an ủi một câu lại vừa chen vào một câu chửi bậy.
Nhưng mà khuôn mặt của Alpha vừa tái mét, vừa không nhịn được phải nói giọng mềm mỏng hơn, quả thật là anh rất lo lắng, Hứa Gia Lạc nắm chặt lấy ngón tay của Phó Tiểu Vũ, nói: "Gắng nhịn một lúc nhé, Tiểu Vũ... bệnh viện ở gần đây thôi, bảy tám phút là đến rồi."
Dường như chỉ nghe thấy "vút" một tiếng, chiếc Tesla lao như bay trên đường trong màn đêm dày đặc.
"Ừ."
Phó Tiểu Vũ cũng nắm lấy những ngón tay của Alpha, gương mặt tái nhợt của cậu nhìn vào mặt bên của Hứa Gia Lạc khi anh đang lái xe, trong lòng hiện lên nỗi áy náy.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, bản thân hóa ra cũng có một mặt tùy hứng như thế này.
Nhưng mà cậu lại liên lụy đến... Chỉ có điều thật ra là bởi vì, Phó Tiểu Vũ không hy vọng kỳ phát tình này kết thúc trước thời hạn.
Lời tác giả:
Ba lần viết H, đã dùng hết toàn toàn bộ sức lực để mang đến những tầng cảm xúc, gần đầy vỏ dưa thật sự không còn đến nổi một cái.
- ---------------------------
1:33 am, tôi tự nhận làm việc hiệu suất cao lắm luôn, đã đắp chăn đi ngủ rồi đấy chứ mà thấy bả đăng cái tự động bật dậy luôn ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.