Phó Tiểu Vũ không chạy trốn, vì chạy trốn không phải là phong cách của cậu. Cậu cố gắng ngồi thẳng người dậy, dùng hết sức của bản thân tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc kiên cố, sau đó mới chăm chú nhìn vào Hứa Gia Lạc: "Thế nên, đây là tính chuyên nghiệp của anh sao?" Cậu rất am hiểu việc đặt câu hỏi, có lẽ vì đó là một cách đặt câu có tính công kích nhất: "Anh hiểu về tôi được bao nhiêu, ngoài chuyện tôi là người đồng nghiệp mà anh ghét, ngoài chuyện anh vô tình nhìn thấy ba tôi tát tôi một bạt tai, thực ra đối với những điều khác anh hoàn toàn không biết gì. Liệu anh có thật sự hiểu về gia đình tôi như trong tưởng tượng của mình không? Anh đã từng làm nhiều nghiên cứu như vậy, chẳng lẽ không có ai nói với anh rằng tự đánh giá mình quá cao chính là kẻ địch của học thuật sao?" "Tôi tự đánh giá mình quá cao à?" Hứa Gia Lạc ngậm lấy điếu thuốc, cười một cái: "Phó Tiểu Vũ, tôi vẫn giữ câu nói ấy, Prove me wrong (1)." (1)= Hãy chứng minh là tôi sai. Anh vừa nói, vừa giơ ngón tay lên ý gọi người phục vụ lấy thực đơn đưa qua, sau đó lại lãnh đạm nói: "Để tôi đoán về tình huống gia đình cậu, một câu là một cốc rượu, tôi nói sai thì tôi uống. Nếu như tôi nói đúng, cậu uống hay không thì tùy. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, trong khoảng thời gian tiếp theo này hai chúng ta đều phải tuyệt đối thành thật với nhau, cậu có dám không?" "Đổi sang rượu Rémy Martin (2),12 shots." (2)= Rémy Martin là 1 trong những hãng rượu lâu đời nhất thế giới, với lịch sử thành lập gần 300 năm. Chai rượu với hình nhân mã này nổi tiếng không chỉ ở châu Âu mà còn ở Mỹ, nơi mà mác rượu Rémy Martin với nhiều người là đồng nghĩa với từ cognac. Điểm then chốt dẫn đến thành công vang dội của hãng chính là công ty này đặc biệt chỉ sử dụng nho của 2 vùng Grande Champagne và Petite Champagne, đây là 2 vùng đất được công nhận là tốt nhất để trồng loại nho chua thích hợp cho việc chưng cất cognac ngon nhất thế giới, nên Rémy Martincòn được gọi là rượu Rémy Martin Fine Champagne Cognac. Sau khi Phó Tiểu Vũ lạnh lùng nói như vậy với người phục vụ, cậu mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc và tiếp tục: "Chỉ cần anh nói đúng, mỗi một câu tôi đều sẽ uống." 12 shots Rémy Martin được xếp hành hai hàng đặt giữa hai người họ, tựa như dòng sống chảy giữa hai bên chiến tuyến. ... Hứa Gia Lạc đương nhiên biết rằng điều kiện mình đề nghị nghe ra có chút không công bằng đối với bản thân. Suy đoán về những điều giấu kín của người khác không phải là đánh bạc, bởi đánh bạc là có thắng có thua hoặc là nghe theo ý Trời, nhưng chuyện suy đoán này lại không giống như vậy, tất cả đều phải xem người đối diện có muốn bạn thắng hay không, đây là điểm nhường nhịn mấu chốt để quyết định thắng thua. Nhưng thật ra anh không hề lo lắng rằng mình sẽ thua, mà lại thấy hơi lo cho Phó Tiểu Vũ. Bởi đây vốn là một trò chơi thuộc về sự xảo quyệt, một đứa ngốc không biết nói dối sẽ bị đau. Đôi đồng tử nhạt màu của Hứa Gia Lạc dưới ánh đèn tối tăm chợt lóe lên ánh sáng phức tạp, nhưng sau đó anh cũng lập tức bắt đầu: "Phó Tiểu vũ, cậu gọi người phụ nữa Alpha kia là cô vậy thì bà ấy hẳn là mẹ kế của cậu đúng không, ba cậu và bà ấy là gia đình kiểu rổ rá cạp lại." "Hey, đừng căng thẳng thế chứ, câu này không phải uống đâu, bởi chuyện này cũng đâu cần đoán. Nhưng câu tiếp theo này thì phải uống rồi đây——" Hứa Gia Lạc vừa nói, vừa ấn lại cái tay của Phó Tiểu Vũ vốn đã định cầm thẳng cốc rượu lên, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Ba cậu ấu trĩ chạy đến công ty khiến cậu khó xử như thế trước mặt đám đông, tôi tin là vì ông ấy không những chưa từng làm việc ở những nơi như thế này, mà có lẽ cũng không được đi học mấy. Toàn thân ông ấy đều là logo của các nhãn hiệu, hiện tại xem ra cuộc sống cũng rất tốt, nhưng trước khi gặp được mẹ kế của cậu, cuộc sống của hai người có lẽ là không được sung túc lắm, đúng không?" Phó Tiểu Vũ không nói một lời nào, cậu chỉ giằng tay mình ra thoát khỏi cái tay của Hứa Gia Lạc, rồi dứt khoát uống cạn một cốc rượu. Điều này không khó đoán. Không những chỉ là không sung túc, bọn họ còn là một đôi cha con lúc nào cũng sống giãy dụa trên sự nghèo khó. Thân người của Hứa Gia Lạc lại cúi về phía trước thêm một chút, giống như đang cẩn thận quan sát biểu cảm của Phó Tiểu Vũ: "Alpha nữ kia hơn ba cậu vài tuổi nhỉ, vẻ ngoài và tin tức tố đều bình thường thôi nhưng thần thái và cách ăn mặc nhã nhặn lịch sự, thoạt nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình có học rồi, những kiểu gia đình như vậy thì sẽ không giàu có lắm nhưng bình thường đều sẽ tìm đến ghép đôi theo kiểu môn đăng hộ đối, lựa chọn đầu tiên của bà ấy tuyệt đối không phải là ba của cậu. Vậy nên, tôi đoán mẹ kế của cậu trước đây đã có một Omega khác, là đang hẹn hò hoặc là đã kết hôn rồi? Nhưng là ba cậu đã quyến rũ bà ấy, có đúng không?" Hứa Gia Lạc rõ ràng đã đoán đúng câu trả lời nhưng anh lại không muốn nói thẳng ra chữ "người thứ ba" này, từng chút từng chút nhỏ chu đáo như vậy lại càng khiến cậu cảm thấy nhục nhã. Phó Tiểu Vũ im lặng, sau vài giây ngồi yên tại chỗ, cậu lại cầm cốc rượu lên một hơi cạn sạch. Cậu cúi đầu xuống, qua một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Bà ấy, bà ấy hồi đó vẫn chưa kết hôn." Vừa dứt lời Phó Tiểu Vũ đã cảm thấy hối hận, bất kể là Đường Ninh hay là Phó Cảnh, cậu đều không giải thích thay hai người họ. Nhưng khi cậu còn chưa điều chỉnh lại được cảm xúc, câu tiếp theo của Hứa Gia Lạc đã được nói ra chẳng cho cậu cơ hội tạm nghỉ ngơi nào cả. "Sau khi cậu lớn lên, ba cậu đã không còn kiểm soát được cậu nữa. Nếu như cần phải bắt buộc, cậu cũng có thể cứng rắn với ông ấy, thậm chí là gọi bảo vệ cưỡng chế đưa ba mình đi. Nhưng cậu lại rất để ý đến mẹ kế của mình, bà ấy vừa đến là gần như cậu luôn tập trung nhìn vào người đó, luôn âm thầm quan sát biểu cảm của bà ấy xem như thế nào. Cậu vì muốn khiến bà ấy hài lòng thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi, chú ý ở đây nhé, cậu không phải là đang xin lỗi ba mình mà là chỉ vì không muốn để mẹ kế không vui thôi. Tại sao lại như thế? Phó Tiểu Vũ?" Đây, đây không phải là phán đoán. Đây là câu hỏi. Bàn tay đang nắm lấy cốc rượu của Phó Tiểu Vũ khẽ run lên. Trước đó đương nhiên là cậu đã có kiểm soát bản thân đối với trận đọ sức này. Hứa Gia Lạc đoán ra giai cấp của Phó Cảnh và cậu, đoán ra hoàn cảnh gia đình rổ rá cạp lại, tuy là đau nhưng cũng chẳng sao cả, cậu thậm chí còn chắc chắn rằng hôm ấy ở trong thang máy người này cũng đã nhìn thấu được tất cả những điều này rồi. Theo dòng rượu mạnh cay nồng sôi trào trong dạ dày, cuối cùng cậu cũng đã ý thức được rằng ban nãy khi mình tránh những câu hỏi trắc nghiệm kia thật ra là nhẹ nhàng đến mức nào. Điều đáng sợ thực sự lại là những lời Hứa Gia Lạc nói ra vào giây phút này. Sự kiểm soát đối với bản thân của cậu hoàn toàn thất bại. Trận đọ sức này đến hiện tại, khiến cậu cảm thấy như mình đã trèo lên một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trong bão táp. "Phó Cảnh chẳng qua chỉ là tính tình nóng nảy, nói chuyện thích chiếm ưu thế hơn, thế nhưng ở trong gia đình của cậu, thật ra vị Alpha kia mới là người nắm quyền lực tuyệt đối, vị trí kinh tế và xã hội của bà ấy đã quyết định việc người này không cần dùng phương thức to tiếng để củng cố quyền lực của mình, vì thế bà ấy nhất định là rất nhẹ nhàng, biết giữ thể diện, điều này cũng phù hợp với thần thái và giai cấp của Alpha này." Phó Tiểu Vũ lại lặng thầm không tiếng động uống hết một cốc rượu nữa. Thực ra đoạn đối thoại đến giờ phút này, cậu đã thậm chí không phân rõ được Hứa Gia Lạc rốt cuộc là đang nói về những phán đoán của mình cho cậu nghe, hay chẳng qua là nhân cơ hội này cẩn thận quan sát thêm về cậu mà thôi. Phó Tiểu Vũ chính là vì cảm giác sợ hãi này đã uống rượu đến nỗi tê dại. "Phó Tiểu Vũ, tôi đã từng nghiên cứu về những gia đình có hoàn cảnh tương tự như gia đình của cậu, đương nhiên trong đó có rất nhiều những đứa trẻ không thể sống chung được với ba dượng và mẹ kế, đó là hiện tượng phổ biến nhất nhưng cũng có một bộ phận xuất hiện tình huống đặc biệt—— Omega có con riêng được gả vào nơi tốt hơn, thì đứa trẻ đó đối với người Alpha nắm giữ vị trí chủ quyền trong gia đình sẽ sản sinh ra quyến luyến trong sự tôn sùng, có trường hợp nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ trở thành tình địch với Omega cùng dòng máu với mình để giành được sự thương yêu. Cậu thì sao, cậu đối với người mẹ kế đó là không nỡ rời xa à?" Phó Tiểu Vũ chợt ngẩng đầu lên, vào giây phút này, cậu đã không thể kiềm chế nổi mà cắn vào môi mình. Cậu muốn nổi giận, nhưng nghe thấy tiếng nói trong miệng mình lại có phần yếu ớt: "Hứa Gia Lạc, anh điên rồi sao? Tôi, tính hướng của tôi là hướng về các Alpha nam." "Ngày hôm đó, tôi vẫn luôn nhìn vào mẹ kế của cậu, chỉ đến khi bà ấy ôm vào eo Phó Cảnh của cậu, thì cậu mới quay đi để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng kia, Phó Tiểu Vũ tôi cũng luôn quan sát cậu—— bà ấy không quan tâm đến sự thật là cậu đã bị ăn tát mà chỉ màng đến dỗ dành Phó Cảnh, điều đó khiến cậu cảm thấy rất mất mát." Ngón tay của Phó Tiểu Vũ run cầm cập ực một tiếng uống cạn cốc rượu thứ ba của mình, lần này, thậm chí cậu không phải là vì chuyện đánh cược với Hứa Gia Lạc. Cậu chẳng qua là vì bị đâm quá đau. Phó Tiểu Vũ cần được uống. Hứa Gia Lạc lại đoán đúng rồi. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt người kia vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt sâu thẳm lại tập trung nhìn qua chỗ Phó Tiểu Vũ: "Câu tiếp theo này của tôi, có thể sẽ khiến cậu rất khó chịu, cậu xác định có nghe tiếp không?" "Anh nói tiếp đi." Mắt cậu đỏ lên nhìn vào Hứa Gia Lạc. Trong nỗi sợ hãi cực độ lại trỗi dậy khát vọng. Phó Tiểu Vũ muốn được nghe tiếp. "Bắt đầu từ khi còn nhỏ, bà ấy đã là người nắm giữ quyền lực của gia đình, mẹ kế cũng là Alpha đầu tiên có vị trí cao trong cuộc đời của cậu. Cậu không thể không tôn sùng bà ấy, kính trọng bà ấy, không thể không khát vọng được bà ấy che chở. Bởi cậu biết rằng, chỉ cần bà ấy thích cậu là cậu sẽ được an toàn, rồi mới có thể được trải qua một cuộc sống sung túc đầy đủ hơn." "Những đứa trẻ khi còn bé đều không thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa tình yêu, tôn sùng, tình thân, cảm giác an toàn và dục vọng. Tôi tin là bà ấy cũng đã bảo vệ cậu, nhưng một khi giữa cậu và ba xảy ra mâu thuẫn, bà ấy đều sẽ lựa chọn bảo vệ Phó Cảnh. Bà ấy có lẽ là không dành cho cậu một sự yêu thương và che chở toàn tâm toàn ý nhất, bởi vì người đó đã dành tất cả yêu thương chiều chuộng cho ba của cậu rồi. Thật ra đây mới là lần thất bại đầu tiên trên phương diện tình cảm từ bé đến lớn của cậu, có đúng không?" Tốc độ nói của Hứa Gia Lạc hơi tăng nhanh một chút, sự phấn khích của anh được giấu kín dưới vẻ ung dung thản nhiên. Dục vọng nhìn lén thoạt nhìn có vẻ không sao chịu nổi, nhưng trên thực tế lại là thứ khiến con người mê đắm giống như tình dục. Mà Phó Tiểu Vũ trước mặt anh lại là một cốc nước lọc tinh khiết mê người. Đây là cách sửa từ ngữ hết sức gây mâu thuẫn. Nhưng thực ra anh cũng không nhẫn tâm dùng những từ quá thẳng thắn. Bản thân Hứa Gia Lạc là một Alpha, anh biết rằng một Alpha nữ có xuất thân như vậy mà lại đi ngược với đạo lý để ngoại tình, lựa chọn kết hôn với một Omega là người thứ ba có địa thấp kém hơn mình rất nhiều thì sẽ phải chịu đựng áp lực lớn đến thế nào, nhưng cho dù có thế cũng vẫn quyết tâm làm như vậy. Khi con người đưa ra những lựa chọn không thông minh trong cuộc sống thực tế, là vì muốn theo đuổi bản năng, theo đuổi sung sướng cực hạn. Anh lười dùng đạo đức phê phán mối quan hệ tình cảm này, nhưng anh cũng biết rõ ràng là Alpha và Omega trong gia đình đó, nhất định là có điều gì đó giấu kín thậm chí là dục vọng quan hệ có trạng thái hơi bất thường về sinh lý hoặc tâm lý. Phó Tiểu Vũ hiểu thế nào về kiểu quan hệ này đây——? "Phó Tiểu Vũ, người không dám trả lời các câu hỏi trắc nghiệm về chủ đề tâm lý tình dục thật ra rất nhiều, nguyên nhân thì cũng có vô số những điều kỳ quặc. Nhưng tôi tin tưởng, cậu không điền—— là vì nguyên nhân gia đình." Hứa Gia Lạc tắt thuốc đi, rồi lại khẽ nói: "Một con người đối với một mối quan hệ thân mật thì tất cả những điều vỡ lòng và tưởng tượng vĩnh viễn đều đến từ gia đình, đến từ cái cách cha mẹ sống chung với nhau, thân mật như thế nào, giải quyết vấn đề tình dục và tình yêu ra sao. Cậu thì sao, cậu hiểu thế nào về tình dục? Cậu rõ ràng là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo kiên trì chính xác, đối với cậu mà nói làm những việc trái với đạo đức hay dục vọng đương nhiên đều sẽ phải bị xét xử. Nhưng ba cậu hết lần này đến lần khác lại vì những điều đó mà có được hết thảy sự yêu thương chiều chuộng từ mẹ kế của cậu. Có lúc nào cậu không hiểu được vì sao lại thế không? Hoặc là... đã từng đố kỵ chưa?" Phó Tiểu Vũ chợt đứng lên. Sắc mặt cậu tái nhợt, ngón tay run rẩy nhìn Hứa Gia Lạc. Giữa lúc ấy có một thoáng chốc, anh gần như cho rằng Omega này sẽ khóc lên. Nhưng Phó Tiểu Vũ lại không nói một lời, chẳng qua là quay đầu bước nhanh ra khỏi quán Bespoke. Ngay cả áo phao lông vũ cậu cũng không màng khoác vào người, chỉ mặc một chiếc áo len như thế đã chạy ra ngoài. Hứa Gia Lạc cũng giật mình một cái, nhảy lên từ chỗ ngồi tự ý đuổi theo. Bên ngoài đang có tuyết rơi li ti, mà Omega cũng không chạy xa, cậu mặc trên người chiếc áo len màu kem sữa, rất bắt mắt, lúc này đang ngồi bên đường thoát nước, đau đớn nôn thốc nôn tháo. Tối nay cậu ăn rất ít, lần này nôn ra hầu như toàn là rượu, nôn được vài lần lại trở thành nôn khan. Hứa Gia Lạc đi qua rồi cũng ngồi xổm xuống, ân cần muốn nhìn mặt cậu nhưng lại bị Phó Tiểu Vũ thô bạo đẩy ra. "Còn khó chịu không?" Anh khẽ gọi: "Tiểu Vũ?" Nhưng mà Omega sau khi nôn xong quay đầu lại không nói một lời, còn kiên quyết không để anh lại gần, lòng bàn tay thậm chí còn cứ run mãi, tùy tiện che lấy khuôn mặt, giống như muốn che mặt lại vừa giống như muốn che lấy miệng của mình. Đau quá. Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy đầu và dạ dày đều đang quay cuồng, nhưng điều càng đau khổ hơn là cậu lại nôn mửa thê thảm như thế này trước mặt Hứa Gia Lạc. Alpha vẫn luôn bị cậu một mực đẩy ra đến cuối cùng đã lặng lẽ đi mất. Phó Tiểu Vũ cứ ngồi xổm trong ngày tuyết rơi như thế này, bỗng nhiên rất muốn khóc, đầu óc cũng mơ mơ màng màng nhưng vào giây phút này lại nhớ về chuyện trong quá khứ. Năm tám tuổi ấy, người anh của Omega mà Đường Ninh đang hẹn hò đã biết được chuyện về Phó Cảnh, thế nên đã tìm đến tận nhà bọn họ khuyên ông ta rời khỏi. Những người đó ăn vận quần áo đắt tiền, nói năng lịch sự ngược lại cũng không chửi bới gì, nhưng một câu "Người như anh không gả được vào nhà họ Đường đâu" lại khiến Phó Cảnh nổi giận, đã cào chảy máu mặt người anh Alpha kia ngay tại chỗ, nhưng bản thân cũng bị đấm một quả khiến hốc mắt ông ta sưng lên xanh tím, còn bị hắt cả một cốc trà vào mặt. Phó Cảnh đương nhiên là không dễ động vào, ông ta đã mang theo khuôn mặt dính đầy lá trà như thế đến tận trường Omega kia dạy học, xông thẳng vào lớp người ta đang dạy lớn tiếng mắng nhiếc. Câu chuyện này ngay tối hôm đó đã truyền hết cả thành phố nhỏ, Đường Ninh mất hết mặt mũi còn đến nhà bọn họ ngay hôm đấy muốn đề nghị chia tay. Alpha nữ mang theo một túi xách đựng tiền mặt, có lẽ là lúc này đã vô cùng quyết tâm nên mới đặt túi tiền kia xuống, nói một tiếng "Sau này không cần gặp lại nhau nữa" rồi quay đầu muốn đi luôn. Nhưng Phó Cảnh lại nhào qua, dùng hết sức ôm chặt lấy Đường Ninh, cái ôm của bọn họ có lúc giống như đang giằng xé có lúc lại giống như đang giãy dụa. Phó Tiểu Vũ nhỏ bé cứ đứng dựa vào tường, cả người đều run lẩy bẩy nhìn thấy hết tất cả. Ôm mãi ôm mãi, bàn tay của Phó Cảnh lại âm thầm luồn vào trong vạt áo của Alpha. Ba của cậu đã khóc trước mặt người kia, vừa sờ soạng vừa cầu xin: "Chị ơi, tôi biết lỗi rồi, xin chị, xin chị đấy, đừng bỏ lại tôi." Đường Ninh đẩy người ra một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn đẩy Phó Cảnh ngã xuống giường. Mà chuyện cuối cùng Phó Cảnh làm là gào lên một tiếng với cậu: "Con đi ra ngoài chơi một lát đi, Tiểu Vũ, ba và cô có chút chuyện." Phó Cảnh cho rằng vẫn là trẻ con thì chẳng hiểu cái gì hết. Đường Ninh đêm hôm ấy trước khi đi đã trông thấy cậu bên ngoài cửa phòng, bà ấy còn khom lưng xuống vuốt má của cậu. Mùi hương cây dành dành trên người Alpha nữ, khiến Phó Tiểu Vũ có hơi hoảng hốt lại có chút sợ hãi, cậu khẽ hỏi: "Cô ơi, cô có bỏ rơi con và ba không?" Phó Tiểu Vũ khi ấy còn chưa trưởng thành, nhưng cậu vô hình trung đã hiểu được thế nào là sự tàn khốc của cuộc sống. Không có Đường Ninh, cậu và ba của mình chỉ là "Loại người đó". Trên gương mặt của người kia vừa phức tạp lại vừa áy náy, qua một hồi, cuối cùng mới ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu. Cô sẽ đưa A Cảnh và con về nhà." Buổi đêm hôm ấy, Phó Cảnh đã nằm cả đêm trên giường, sắc mặt rất yếu. Phó Tiểu Vũ muốn lên giường ngủ cùng ba mình, nhưng lại bị Phó Cảnh đẩy ra một cái, ông ta nói: "Đừng có cố chen vào người ba, đau." Cậu có hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó lại được Phó Cảnh ôm vào lòng, giọng ông có chút khàn khàn nhưng lại rất bình tĩnh mang theo cả phấn khởi: "Tiểu Vũ, ba sau này sẽ cho con trải qua một cuộc sống tốt hơn." Ba của cậu đã giành được thắng lợi giống như kỳ tích. Phó Tiểu Vũ vĩnh viễn khắc ghi buổi tối ngày hôm ấy, cậu trốn ra khỏi phòng ngây ngẩn ngồi trên băng ghế dài bên ngoài, nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt kia. Đằng sau cánh cửa đó, là thế giới không sao chịu đựng nổi của người trưởng thành—— nhẫn nại, căm ghét, nghèo khó, lấy lòng và còn cả tình dục. Tình dục, giống như dòng sông trong đêm tối, dập dềnh mà đục ngầu. Đó là bài học vỡ lòng của cậu. ... Phó Tiểu Vũ không kiềm chế được hít mũi một cái, khi ngẩng đầu lên một lần nữa mới nhận ra Hứa Gia Lạc lại đang ngồi xổm trước mặt mình. Alpha đầu tiên là đưa cho cậu một chai nước suối, sau đó lại lôi từ trong túi nilon ra một bộ bàn chải kem đánh răng dùng để đi du lịch mới mua về từ cửa hàng 7-11—— Lúc Phó Tiểu Vũ ngồi xổm bên đường thoát nước đánh răng, Hứa Gia Lạc lại yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn theo. Cậu ấy thật sự lúc nào cũng muốn hoàn hảo mà. Nôn xong còn không cho phép người khác lại gần là vì sợ miệng mình có mùi. Hứa Gia Lạc không nhịn được đã nghĩ như vậy đấy. Từ trước đến nay anh chưa từng thích người như thế này. Nhưng không biết vì sao khi Phó Tiểu Vũ ngồi xổm ở đó, bộ dáng cậu hốc mắt đỏ lên che lấy mặt mình, không để anh đến gần lại khiến trái tim Hứa Gia Lạc hẫng một nhịp. Sau khi Phó Tiểu Vũ đánh răng xong, cứ siết chai nước suối trong tay thật chặt, cúi đầu ngồi xổm tại chỗ, qua một khoảng thời gian rất lâu rất lâu, cậu mới khẽ nói: "Xấu hổ quá." Lúc cậu nói chuyện còn mang theo chút giọng mũi. "Đúng rồi đó." Hứa Gia Lạc đáp. "Ông ấy gọi bà ấy là chị..." Phó Tiểu Vũ lẩm bẩm một câu. Có lẽ cậu thật sự say rồi, thế nên thậm chí nói năng câu sau cũng chẳng liên quan đến câu trước, có điều là Hứa Gia Lạc nghe hiểu được. Anh không nhịn được khẽ mỉm cười một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Phó Tiểu Vũ, ba cậu chắc là biết làm nũng hơn cậu rồi." Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo tròn xoe dường như đã mất đi vẻ sắc bén thường ngày, còn là vì say rượu mà trở nên long lanh ướt át, một bông tuyết lặng lẽ rơi xuống chóp mũi của cậu rồi khẽ tan ra. "Đúng rồi đó." Cậu học theo Hứa Gia Lạc, đáp lại. Lời tác giả: Tôi đến đây! Gần đây không phải là chỉ cần cù có chút xíu thôi đâu! Là rất cần cú đó! - -------------------------------- 1h23 am, editor cũng rất cần cù đó mọi người ơi. Hôm nay tôi còn đi học từ sáng đến 7h tối mới về mai lại phải đi làm, đi tong hai ngày cuối tuần được nghỉ rồi T T
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]