*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh chống lên người cô, trong mắt người phụ nữ, ầng ậc nước, giọng nói trâm xuống, khản đặc: “Tôi hận...... anh..... “ Chưa nói hết lời, một nụ hôn sâu, đặt lên môi cô. Một cảm giác đau đớn đến giày vò tâm can, cuộn trào, không được báo trước. Miệng người phụ nữ không thể nói, trong đôi mắt ấy chỉ có sự thù hận và sợ hãi. Người đàn ông chạm phải đôi mắt ấy, trong lòng bỗng nhói đau, đưa tay che đi đôi mắt ấy, anh không muốn nhìn, không muốn cô nhìn anh bảng ánh mắt ấy! Trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, ngập tràn những cơn đau dữ dội vì bị tốn thương, lúc này có thể không chút sợ hãi mà biểu lộ ra, dù sao, dù sao thì...... mắt cô đã bị che đi, dù sao thì cô cũng không nhìn thấy. Dù sao...... dù sao thì cô cũng là của anh! Người hành động ngang ngược là anh, người đau đớn dữ dội cũng là anh...... có phải là, nếu để lỡ, thì sẽ không còn cơ hội không? Tiểu Đồng Tiểu Đồng, cô quá tàn nhẫn! Trong phòng, ngập tràn bầu không khí ám muội, hai người đang mập mờ, để mặc cho trái tim của mỗi người, chìm sâu dưới nơi sâu nhất của đáy hồ. Rõ ràng, rõ ràng đang làm chuyện mà 3 năm nay muốn làm nhất, thế nhưng trong lòng anh lại khó chịu đến mức nhói lên, khó chịu tới mức khó thở. Rõ ràng các bộ phận trên cơ thể đều cảm nhận được khoái cảm vui vẻ, thế nhưng cùng với điều ấy, trái tim, lại càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng đau đớn. Những tiếng rên rỉ và sự nhẫn nhịn của cô, mỗi âm thanh nhỏ nhặt, anh đều chú ý lăng nghe, mỗi âm thanh nhỏ bé vang lên, anh lại càng đau đớn thêm. “Xin lỗi, Tiểu Đồng, anh không muốn làm em tổn thương, em đừng chạy trốn, đừng chạy trốn mà hãy ở bên cạnh anh, anh đối xử tốt với em, cho em cả thế giới này, em đừng...... chạy trốn nữa” Anh biết anh vô liêm sỉ, anh biết, cả đời này...... anh đã cho cô những thứ vô liêm sỉ nhất. Cơ thể sung sướng như vậy, nhưng trái tim lại đau khổ. Giữa thiên đường và địa ngục, anh cuối cùng, cũng trở nên điên khùng. Mọi thứ kết thúc, người đàn ông đứng dậy, người phụ nữ trên giường, đã đờ đẫn như mất đi linh hồn, ngây ra nhìn người có thân hình săn chắc bên giường, nhìn anh từ tốn mặc quần áo, như thể...... như thể tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua cũng chỉ là một màn kịch nhàm chán và hoang đường. Như thể anh chỉ là một người khách làng chơi, vừa kết thúc một cuộc vui phóng đãng. Cô nhấc ngón tay lên, lại phát hiện, mình không còn chút sức lực nào. Anh thật sự là đồ khôn. Đôi mắt đờ đẫn của cô, chuyển động như người máy, ánh mắt như ao - -----------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]