*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bách Dục Hàng trong lòng rung động, khó mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Bên tai chỉ nghe người bạn tốt của mình thất thần kể lại, lời nói không mạch lạc “Nếu như không phải là điện thoại di động rơi vào đó.. ", "Nếu như không phải là nhặt được điện thoại di động trong lúc đẩy tủ đầu giường ra.." , Bách Dục Hàng trong lòng hiểu ra, người bạn tốt này của mình trong lúc làm rơi điện thoại, đẩy chiếc tủ đầu giường ra, lại phát hiện bí mật ẩn giấu nhiều năm như vậy. "Nếu như điện thoại không rơi xuống thì tốt..." "Nếu như không đi nhặt điện thoại thì tốt..." Bách Dục Hàng siết chặt năm đấm, lắng nghe những lời nói ỉu xìu của người bạn tốt, một tiếng lại một tiếng "Nếu như” , lòng người nghe cũng loạn hết lên, Trâm Tu Cẩn giờ phút này giống như một người đã trung niên, vợ chạy theo người khác, mất việc, con trai chết, chính là cái loại sa sút tinh thân của mấy ông chú già, Bách Dục Hàng rất muốn cho anh một nảm đấm, cùng người này nói một chút đạo lý, nhưng... Không xuống tay được! "Nếu như... Nếu như phát hiện sớm một chút, thì đã tốt rôi!" Người đàn ông tràn đầy năng lượng tiêu cực, sa sút tinh thần, sợ hãi, trốn tránh, muốn chạy trốn, cuối cùng, kêu lên sự hối hận sâu thẳm trong lòng! Nếu như, nếu như phát hiện sớm hơn một chút, có phải kết cục cũng sẽ không giống nhau? Có phải ở bên cạnh anh sẽ có vợ hiền, có cô con gái đáng yêu? Bách Dục Hàng nhìn người trước mặt, làm bạn nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng này của anh. Đáy mắt mập mờ, đột nhiên đứng lên, xoay người sải bước hướng về phía cửa đi ra ngoài. Quản gia Vương rất tận tụy với công việc, cũng rất tuân theo quy củ, chờ ở hành lang bên ngoài, cách cửa phòng ba bốn mét, Bách Dục Hàng vừa ra khỏi cửa phòng, thì nhìn quản gia Vương, mặt anh vô cảm: "Đi cùng tôi." Quản gia Vương do dự một chút, nhưng bóng dáng của Bách Dục Hàng đi qua cạnh ông, không hề có ý dừng lại, quản gia Vương không quan tâm đến những thứ khác nữa, liếc về phía phòng ngủ của Trầm Tu Cẩn nhìn một cái, cắn răng, lập tức xoay người, đi theo Bách Dục Hàng. "Cậu Bách, cậu muốn đi đâu?” Quản gia Vương đi theo Bách Dục Hàng đi xuống cầu thang, nhưng thấy người phía trước, không có ý dừng lại, vội vàng truy hỏi, mà người bị truy hỏi, từ đầu đến cuối bước rất nhanh, không nói một lời, bước nhanh tới một cánh cửa nhỏ. "Cái này... Phía dưới này là... Chỉ thấy Bách Dục Hàng đối với biệt thự này rất quen thuộc, quản gia Vương chỉ có thể đi theo Bách Dục Hàng bước vào cánh cửa nhỏ, đi xuống cầu thang, cầu thang quanh co, là đi xuống tầng hầm. Ánh đèn lờ mờ, một cái cầu thang, thông xuống tầng hầm, phòng dưới tầng hầm ấm áp u tối với ánh đèn màu vàng, ánh sáng không quá mạnh mẽ, mùi rượu lan tỏa khắp nơi. Bách Dục Hàng không do dự chút nào, sải bước đi đến hàng rượu cuối cùng, một bình, hai - -----------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]