*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cái lạnh của móng tay chạm vào da của cô, có một chút lạnh lẽo, từ móng tay của anh, xuyên qua. “Vuốt ve, chính là khởi đầu của tán tỉnh ” Giọng nói trầm thấp của anh, mang theo một chút hài hước, ngón tay đặt lên trên cổ của cô, nhưng lại không trượt xuống dưới, chỉ là đặt lên trên cổ chứ không đếm xỉa tới gãi hay cào gì, cũng không có quy luật nào, chỉ là trong lòng biết rõ, việc mà ngón tay làm, khiến cho làn da trên cổ của người phụ nữ bên dưới, nổi lên một lớp da gà. Giản Đồng kháng cự lại theo bản năng. Người đó lại cười nhẹ một tiếng, giọng nói trâm thấp cất lên trên đỉnh đầu của Giản Đồng: “Học được chưa?” “?, “Cái này” , người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt không hiểu, ngón tay lại chậm rãi cà lên cái cổ đang nổi da gà lên của cô: “Đã học được chưa?” Ngay lập tức, Giản Đồng đột nhiên tỉnh ngộ, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên! Người này, lại trở nên vô liêm sỉ như vậy từ lúc nào thế? Làm ra chuyện như thế, lại vẫn có thể hỏi cô đã học được hay chưal “Chủ tịch Trầm, tôi buồn ngủ” Vì vậy, anh có thể đi được chưa? Trầm Tu Cẩn đương nhiên nghe hiểu lệnh đuổi khách trong lời nói của cô. “Tiểu Đồng, là em đã chọn lựa đấy” , anh cầm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, rồi lấy cánh tay của cô kê vào chỗ đó: “Tiểu Đồng, đây là do em chọn lựa đây” Nhiệt độ nóng ở trong lòng bàn tay, giống như đang bị bỏng, cô cực kỳ hoảng sợ, bị dọa đến mức phải hất tay lên. Nhưng lại bị anh nắm chặt, không cử động được. “Bỏ tay ra, chủ tịch Trầm, anh bỏ tay ral” Nét mặt của Trầm Tu Cẩn thay đổi, “Nếu như tôi không thả tay ra thì sao, em muốn làm như thế nào?” Câu nói có hàm ý khác, ý muốn của anh, vẻ lo lắng của anh, vẻ nghiêm túc của anh, tất cả đều được cất giấu trong câu nói tán tỉnh nghe thì có vẻ vô cùng không chính đáng này. Lúc này, ánh mắt của Trầm Tu Cẩn càng trở nên sâu lắng hơn, đôi mắt giỡng như chim ưng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trong lòng. “Tôi sẽ hận anh.” Ngay lập tức... vào lúc Trầm Tu Cẩn nghe thấy câu nói này, lồng ngực liên giống như bị người khác lấy dao đâm vào. Đôi môi vốn dĩ đã nhạt, lúc này lại trở nên trăng bệch. Mặt không biểu cảm gì, cắn chặt môi lại... Dưới khuôn mặt bình tĩnh, sớm đã hoảng loạn rồi. Đột nhiên, nhiệt độ ở xung quanh như lại giảm xuống vài độ. Cô bất giác cử động, toàn thân co chặt lại. Đối với cô mà nói, chỉ là mười mấy giây, nhưng đối với Trầm Tu Cẩn mà nói, lại là cả một thế kỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]