*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh kéo cô ra khỏi sảnh làm việc, rồi kéo cô đến phía chiếc xe. “Bỏ tay ra, bỏ tay ra! Anh làm tôi đau rồi đấy!” Người phụ nữ một tay chống vào sau eo, một tay cố gắng muốn thoát khỏi sự ràng buộc của người đàn ông. Người đàn ông không thèm để ý đến cô, mạnh mẽ nhét cô ngồi vào trong xe, rôi cũng tự mình ngồi vào trong, Trầm Nhị lập tức hiểu ngâm chạy đến, ngồi lên trên ghế lái. Giữa gian sau và gian trước kéo lên một vách ngăn, tiếng “xoẹt” nhẹ nhàng kéo lên vách ngăn, nghe vào trong tai của Giản Đồng, trong lòng bỗng hoảng loạn. Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu đến, vẫn là đã lên xe rồi, Trầm Tu Cẩn không khống chế cô nữa, cô hoảng loạn đập vào cái vách ngăn đang được kéo lên: “Trầm Nhị, Trầm Nhị, anh bỏ vách ngăn xuống đi, anh kéo vách ngăn lên làm gì, anh mau bỏ xuống đi.. ” Trầm Nhị vẻ mặt khó xử, quay lại nhìn người phụ nữ khuôn mặt đang co chặt, trên khuôn mặt đó, tái mét, nhìn vào cũng khiến người ta mềm lòng. Nhưng... Trầm Nhị bất chấp, dè dặt liếc nhìn người đàn ông toàn thân toát ra hơi thở giận dữ ngôi ở phía sau xe: “Khu khụ... cô Giản, chuyện này tôi không làm chủ được” Ý của câu nói này là: Cô cầu xin nhầm người rồi. “Cô Giản, cô mau ngồi cẩn thận lại đi, vách ngăn sẽ kẹp thương...” Lời chưa nói xong, Trầm Nhị liền nhìn thấy một cánh tay lôi tay của cô lại, mà vách ngăn, sau vài giây liên hoàn toàn cách li không gian trước và sau. Giản Đồng co rúm lại, trong lòng không biết sắp phải đối mặt với chuyện gì. Lạ thực sự sợ hãi, vô cùng sợ anh. “Tại sao lại giấu tôi, đi làm chứng minh thư mới?” Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, rất là êm tai dễ nghe, nhưng nghe vào trong tai của Giản Đồng, lại giống như đối diện với câu hỏi của quỷ Sa tăng. Chỉ cần không cẩn thận, thì sẽ trả lời sai. “Tôi... tôi không có chứng miinh thư, rất không thuận tiện. Chủ tịch Trầm cũng, cũng biết tôi bây giờ rất nhiều việc phải cần đến chứng minh thư” Không cần phải người khác nói, bản thân cô cũng biết, lời nói dối của cô vụng về như thế nào. Trên trán, dần dần chảy ra từng giọt mồ hôi, căng thẳng đến nỗi quên đi tất cả. “Tôi muốn nghe lời nói thật” “Lời, lời nói thật... đây chính là lời nói thật.. ” căng thẳng đến nỗi suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi. Cho đến lúc này, cô vẫn mưu tính có thể che đậy được. “Một” Giọng nói lạnh lùng, lại một lần nữa cất lên. Giản Đồng ngẩng đầu, không dám tin nhìn vào gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt. Đôi môi trắng bệch của cô, hơi hơi động đậy: “Tôi không lừa anh...” “Hai”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]