Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông nội..”
Tiêu Hằng đang định nói gì đó, ông cụ Tiêu lạnh lùng ngắt lời: “Rời xa người phụ nữ đó đi”
Mệnh lệnh lạnh lùng của ông cụ Tiêu truyên đến bên tai Tiêu Hằng, đột nhiên! Tiêu Hằng nheo mắt lại, hỏi ông cụ Tiêu: “Ông nội điều tra cháu sao?”
Ánh mắt của Tiêu Hằng nhìn ông cụ Tiêu, bỗng trở nên lạnh lùng.
Ông cụ Tiêu rên rỉ: “Cháu dây vào đối thủ mạnh mẽ như vậy, bậc phụ huynh của nhà họ Tiêu là ta đây, lẽ nào không nên làm rõ nguyên nhân của hậu quả sao? Cứ để mặc cho cháu đi gây họa cho nhà họ Tiêu sao? Hả?”
“Chắc ông nội sợ rồi chứ gì, ông nội sợ nhà họ Trâm, ông nội đến cả một người vai dưới của nhà họ Trâm cũng sợ.
Lẽ nào bao nhiêu năm nay, mọi người đều nói nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Trầm...”
Tiêu Hằng vẫn chưa nói xong, ông cụ Tiêu câm lên cái gậy ở bên cạnh, tức giận ném về phía của Tiêu Hằng: “Câm miệng!”
Ông cụ Tiêu miệng hùm gan sứa, một đôi mắt tối tăm, tức giận nhìn chằm chằm vào đứa cháu nội ruột đang đứng trước mặt.
Đứa cháu nội này có thể nói, là người xuất sắc nhất của nhà họ Tiêu ở cuộc đời này, nhưng lại có tính cách lười nhác.
Ông cụ Tiêu trước giờ rất coi trọng đứa cháu nội này, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ, đứa cháu nội này lại sẽ đem đến cho nhà họ Tiêu một đối thủ mạnh như thế.
Nếu như nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Trâm, những năm nay ở bên ngoài đều có người truyên như thế, nhưng không hề dám đem những lời này nói trước mặt ông, mặt của ông cụ Tiêu đỏ ửng cả lên...
Đây hình như là tâm bệnh của ông cụ Tiêu! Vẻ mặt vui cười mỗi ngày của Tiêu Hằng, chiếc gậy của ông cụ Tiêu chọc lên người của anh, ông cụ Tiêu vốn dĩ đã ra tay rất mạnh mẽ, sự ngang ngược trong ánh mắt của Tiêu Hằng không hề thay đổi, hơn nữa không hề trốn tránh cây gậy kia, mặc cho ông cụ Tiêu ném cây gậy vào người của anh.
Người quản gia ở phía sau cảm thấy khó xử, liền khuyên bảo ông cụ Tiêu: “Ông cụ, cứ bình tĩnh lại.
Cậu chủ vẫn còn trẻ, còn rất nhiều thứ ông phải tốn công sức để dạy bảo, cậu ấy sẽ hiểu thôi”
Ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, lẩm bẩm một tiếng: “Sau này không được phép gặp người phụ nữ đó nữa”
Tiêu Hằng đột nhiên nhắm chặt tay lại thành nắm đấm, nhìn chằm chằm vào ông cụ Tiêu: “Tuyệt đối không thể!”
“Cháu nói lại một lần nữa xem!”
Ông cụ Tiêu vừa mới hạ cơn tức, ngay lập tức lại nổi giận: “Tiêu Hằng, cháu nói lại cho ông nghe một lần nữa!”
Nói thì nói! “Cháu nói, cháu tuyệt đối không thể từ bỏ cô ấy!" “Cháu!”
Ông cụ Tiêu tức giận đến nỗi lồng ngực thở hổn hển: “Được! Được được được! Cháu đủ lông đủ cánh rôi!”
Vừa quát mắng Tiêu Hằng, ông cụ Tiêu vừa đi tìm lại chiếc gậy mà vừa nãy bị

- -----------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.