Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra "Cô là người nhà?" Tần Mộc Mộc do dự một chút "Tôi là đồng nghiệp của cô ấy.
Cô ấy không sao chứ?" Bác sĩ mang áo khoác dài màu trắng sắc mặt không được tốt lắm "Cô thông báo với người nhà bệnh nhân đi" Tần Mộc Mộc vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch "Bác sĩ, rất nghiêm trọng sao?" Trong lòng thất thượng bát hạ*, nếu Giản Đồng mà chết...
Vậy cô, vậy cô không phải giết người rồi sao? (*) Thất thượng bát hạ (七上八下): ý chỉ lo âu, bối rối Không, không phải, không phải cô, là tự Giản Đồng.
Không liên quan đến cô, cô, cô chỉ là cứu người nên đưa đến bệnh viện mà thôi.
Nếu như để cho mọi người biết, Giản Đồng xảy ra chuyện liên quan đến cô, vậy trường học sẽ đuổi cô mất.
Cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới thi đậu đại học S, làm sao có thể! Giờ khắc này, suy nghĩ Tần Mộc Mộc đầy rối loạn, nghĩ tới nhiều chuyện, một khi Giản Đồng xảy ra chuyện, bị người khác biết có quan hệ với cô, như vậy cô phải chịu hết thảy, thậm chí Tần Mộc Mộc còn nghĩ tới Tiêu Hành, Tiêu Hành sẽ nhìn cô ra sao.
"Bác sĩ, Giản Đồng...
Là đồng nghiệp của tôi, cô ấy thật sự không cứu được sao?" Chân mày bác sĩ hơi nhíu, quái dị nhìn về phía Tần Mộc Mộc "Ai nói với cô cô ấy không cứu được nữa?" "Vậy, vậy sao bác sĩ bảo tôi thông báo cho người nhà?" Ý của báo cho người nhà, không phải là do cứu không được nữa sao? "Đồng nghiệp của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-khac-cot-ghi-tam-tinh-yeu-xa-la/894159/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.