- Nhi này, qua chỗ đó đi, ở đó có một hồ nước kìa_ Quỳnh nhàn nhạt nói, ngón tay trắng dài chỉ đến một cái hồ nước cùng cái ghê đá..
- Ừ, đến đó một chút_ Nhi mỉm cười, nắm lấy tay Quỳnh chạy đến chỗ ghế đá đó nghỉ ngơi…
Quỳnh bình thản ngồi trên ghế đá, còn Nhi thì lại nhí nhố chạy đến bờ sông, Quỳnh cười, lấy cuốn sách ra đọc, khoảng nữa tiếng sau, bỗng một tiếng hát trong trẻo cất lên, thanh âm êm dịu cứ vun vút lên làm say mê lòng người. Quỳnh ngước lên, gấp quyển sách lại, mỉm cười, bởi bộ não của cô vừa nhớ đến một chuyện. Cô lấy trong chiếc balo ra một cây bút chì, màu sáp cùng màu nước và một cái bảng vẻ, bàn tay linh động vừa nhìn cái người đang hát kia vừa vẽ…
Chưa đầy 15’ thì bức tranh được hoàn thành, nó sống động, tinh tế hơn cả hình chụp, cô hài lòng nhìn bức tranh một lần nữa, cười hài lòng lộ ra hàm răng trắng nõn, nhìn lại tác phẩm của mình rồi cất vào balo, vừa ngước lên lại nhìn thấy mặt Nhi kề sát, Quỳnh giật mình:
- Ôi, ôi, Nhi cậu đến đây lúc nào vậy??_Quỳnh tròn mắt, giật mình…
- Quỳnh nha, cậu thật mờ ám, vừa nãy cười tươi, giờ lại giật mình, cậu đang giấu mình chuyện gì à_ Nhi híp mắt, bộ dạng tra khảo…
- Không có a_ Còn Quỳnh, cô lại giống như là bị bắt gian, bộ dạng lấm lét…
- Chậc chậc, cậu thế lại càng khiến người ta nghi ngờ, nói, có phải cậu thoát kiếp FA không??_ Nhi cười nham hiểm nói…
- Thoát kíp FA??_Quỳnh ngơ ngác hỏi lại… Forever Alone?? Cô từ khi nào mà thoát kíp F.A đây?? Mà khoan, ý Nhi là gì??_ Đồ bệnh này, không nói với cậu nữa, về thôi…
Quỳnh không trả lời vấn đề, trực tiếp đứng lên bỏ đi, lại càng khiến Nhi nghi ngờ, cười nham hiểm chạy đến…
- E hèm, Quỳnh à, chúng ta đều là bạn bè cả, cần gì giấu nhau, nói xem là ai thế_ Nhi hắng giọng, cùng Quỳnh đi dạo trên phố để về nhà…
- Cậu muốn tớ có “gấu” thế sao_ Quỳnh cười xinh đẹp, quay qua nhìn Nhi, thường thì nghe nói, bạn thân sẽ không muốn đối phương có “gấu”, nếu có, sẽ giận dỗi, sao Nhi khác người thế?
- Đương nhiên muốn rồi, bởi đó là chuyện động trời, nói xem, là ai thế??_ Nhi vừa nói vừa diễn tả hành động làm Quỳnh phì cười…
- Ừ, có rồi, đó là…_ Quỳnh mỉm cười, định đùa chung với Nhi thì từ đằng xa, giọng lạnh lùng vang đến…
- Ai??_ Huy lạnh lùng lên tiếng, cắt đứt lời nói của Quỳnh, và đồng thời thu hút ánh nhìn của Nhi và Quỳnh…
- Không liên quan đến cậu_ Quỳnh nhíu mày trở về nét lạnh lùng, cảm giác khó chịu xâm lấn, sao cứ bị ám suốt thế???
- Cậu không được quyền có người yêu!!_ Huy bá đạo lên tiếng, ánh mắt tối sầm lại, mà lời nói kia trực tiếp làm Nhi và Kiệt hóa đá…
- Huh_Quỳnh bật cười, cảm thấy cực cực buồn cười, quay qua nhìn Huy_ Cậu nói thật nực cười đấy Huy, cậu có quyền gì cấm tôi không được có “gấu”…
- Cái này…_ Huy lúng túng, không hiểu mình sao lại nói thế, chỉ biết sao khi nghe cô nói xong câu kia, lòng cảm thấy khó chịu cực kỳ, lại lấy đại cái gì đó, viện lý do_ Là… là cậu là hội phó, có người yêu sẽ ảnh hưởng… ảnh hưởng đến sự qản lý trường….
Huy đỏ mặt lắp bắp, phản ứng này là lần đầu tiên Kiệt thấy, cả Nhi cũng cảm thấy xa lạ, không biết chàng hội trưởng lại có biểu hiện đáng yêu thế…
- Hội trưởng, cậu thật đáng yêu!!_ Nhi mỉm cười, lên tiếng khen ngợi, mà lời đó làm Kiệt nhíu mày, cô nói Huy “đáng yêu”, có phải Nhi có ý với Huy không??
- Cái gì mà đáng yêu??_ Kiệt nhăn mặt, đưa ánh mắt khó chịu nhìn Nhi, mà bộ dáng lãng tử hằng ngày lại thay thành hình dáng trẻ con…
- Kiệt, tôi hỏi cậu 1 câu nhé??_ Quỳnh ánh mắt thích thú, cộng với nụ cười mỉm ma mị thành công làm cái người bên “kia” hóa đá…
- Hỏi đi!_ Kiệt đang bực mình, ánh mắt vẫn nhìn chầm chầm vào Nhi nói…
- Cậu, là đang ghen??_ Quỳnh híp mắt, hứng thú muốn nghe câu trả lời của Kiệt….
- Cậu, cậu đang nói bậy gì đó Quỳnh, ghen, ghen gì chớ??_ Kiệt lắp bắp, khuôn mặt hoàn mĩ vốn trắng nõn giờ lại đỏ như quả cà chua, mà gọi “Quỳnh” kia, cũng là lần đầu…
Quỳnh nhếch môi, có lẽ hôm nay là cô cười hơi nhiều rồi, cô bước từng bước thong thả đến, dùng tay kéo đầu Kiệt xuống, bởi Kiệt cao hơn cô, hành động rất rất tự nhiên…
- Vậy, cậu nên biết chuyện này rồi, rằng nếu cậu không thừa nhận, tôi sẽ làm cậu khổ dài dài_ Quỳnh nở nụ cười, đôi mắt hổ phách lóe sáng, và nụ cười kia, là nụ cười tuy xinh đẹp nhưng lại quỷ dị như ác ma…
- Này, Quỳnh, chả lẽ, người yêu của cậu là… là Kiệt??_ Nhi choáng váng, cảm thấy nơi lòng ngực thoáng nhói lên mà không hiểu vì sao!! Ánh mắt trở nên mông lung…
- Khôn…_ Kiệt vội vàng muốn giải thích…
- Đúng rồi_ Quỳnh cười tươi, đâu phải hết trò để chơi! Couple này, thật đáng yêu!!
- Hai người hẹn hò khi nào thế Kiệt_ Huy nhíu mày, giọng nói âm lãnh…
- Tao…_ Kiệt hoảng sợ, chuyện gì đang xảy ra thế này?? Sao cứ xoay mồng mồng thế, mà hình như toàn là xoay quanh anh…
- Ahaha, vui quá đi mất, thật là buồn cười, bộ mặt này của cậu là lần đầu tiên tôi thấy a!!_ Quỳnh cười, bộ dáng vô cùng vui, rồi đột nhiên, Quỳnh chuyển thành giọng ngọt ngào_ Chồng yêu à!!!!! Mai chúng ta đi chơi nhaaa!! (Rùa: Chị Quỳnh diễn hơi sâu)…
- Chồ..ồng??_ Kiệt hoảng sợ, lắp bắp, tuy anh đã nghe nhiều lần mấy cô gái khác gọi như vậy, nhưng sao nghe Quỳnh gọi, một trận da gà truyền khắp người Kiệt, trời ạ, hôm nay anh đúng là ra đường không xem lịch…
- Quỳnh…Quỳnh, cậu…với hắn…_Nhi bất ngờ, ánh mắt phủ sương, sao cô thấy như vừa rơi xuống địa ngục thế này??
- Nhi à, ông tớ từng nói, tình yêu là phải biết nắm bắt, bởi nó rất mỏng manh, nếu ta bỏ lỡ sẽ hối hận cả cuộc đời_Lời của Quỳnh, như một chân lí, làm thức tỉnh cả Nhi và Kiệt, và còn cả Huy….
- Tớ không biết cậu giờ có hối hận hay không, nhưng tớ biết… cậu đang yêu Nhi à!!_ Quỳnh khom người, nói nhỏ vào tay Nhi, trong 5 năm, tuy là xa nhau, nhưng Quỳnh và Nhi luôn liên lạc qua mạng xã hội, những dòng Status chỉ nhìn thôi, cô cũng biết rằng Nhi đã và đang yêu vào năm lớp 10, và hôm nay, cô lại biết người đó là ai…
- Quỳ…ỳnh!!_ Nhi nói ngắt quãng, xoan mũi cay cay, chiếc mũi xinh xinh của Nhi giờ cũng đã đỏ lên…
- Ahihi, cô bé khóc nhè à, sao cậu thích khóc thế_ Quỳnh mỉm cười, nhéo nhẹ chiếc mũi xinh xinh của Nhi_ Haha, đùa vui quá đi, hôm nay thu hoạch không tệ, Nhi nè, tớ chưa có “gấu” đâu, nãy định nói là cậu, bởi bạn thân thường được ví như “người yêu” mà….
- Ý cậu là… Kiệt không phải “gấu” của cậu_ Nhi ngước lên, ánh mắt mờ mịt…
- Ừ, biểu hiện của cậu, thật giống…_ Quỳnh vừa nói, đã bị Nhi dùng tay chặn họng, chỉ có thể ú ớ…
- Thôi, tớ và Quỳnh về đây!!_ Nhi vẫy tay định kéo Quỳnh đi thì Huy bắt lại…
- Phòng của cậu đã làm xong rồi, mai vào nhận công việc đi_ Huy vừa nói, vừa nở nụ cười, mà nụ cười kia chứa mùi vị âm mưu…
Quỳnh nhíu mày, sao cô giống như con cá sắp mắc bẫy vậy, mà nụ cười kia, khiến cho cô có cảm giác đó. Không nói lời nào, cô đã bị Nhi kéo chạy đi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]