🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm nay có người thổ lộ với tôi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, tôilại dùng tâm tình của lần đầu tiên để giải quyết chuyện thế này. Mộtchàng trai rất thuần khiết, khuôn mặt rất sáng láng, ánh mắt cũng rấtđơn thuần, trên người khoác lên bộ đồng phục học sinh ngăn tôi lại trênđường khi tan học, ngăn một hồi lâu nhưng lại không nói gì dù rằng mặtđã đỏ, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói ra mục đích của mình, sau đó báotên báo lớp của bản thân. Khi cậu ấy nói ra tên của mình, tôi có ấntượng, bởi vì cậu ấy đã từng viết cho tôi mấy bức thư tình.

Nếu là trước đây, tôi sẽ xử lý chuyện này thế nào? Xoay người rời đi, khôngcho đối phương hy vọng, bởi vì tôi vẫn ghét nhất kiểu người dây dưatrong tình cảm. Nhất là khi thấy một nữ sinh rõ ràng không thích đốiphương, lại cố ý vướng mắc với đối phương, lấy điều này thể hiện mìnhhấp dẫn đến mức nào, nữ sinh như vậy, nhất định sẽ không trở thành bạncủa tôi.

Nhưng tôi chỉ bình tĩnh hòa nhã nói với cậu ấy, tạm thờitôi không nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi nghĩ những lời này có lẽ khiếnngười ta dễ tiếp nhận hơn “tôi không thích bạn” một chút. Cái trước làtừ chối mọi người, vì thế bị từ chối thì cũng hợp lý, còn cái sau thìchỉ vẻn vẹn không thích người này mà thôi.

Cậu ấy nhìn tôi thìsửng sốt vài giây, sau đó hỏi tôi, khi tôi muốn nói chuyện yêu đương, có thể ưu tiên cân nhắc cậu ấy hay không. Tôi cười cười, đến lúc đó thìnói sau.

Tôi phát hiện, tôi đã không thờ ơ được giống như trước.Nếu là lúc trước, tôi sẽ không suy xét thứ khác, còn hiện giờ tôi lạisuy nghĩ nói vậy có thể khiến đối phương khó chịu hay không. Có lẽ làtôi hiểu được tư vị yêu thầm, vì thế lấy mình đo người, theo đó đối xửvới người ta cũng khoan dung hơn rất nhiều.

Hôm nay tôi đi toiletmấy lần, có một lần tôi cố ý đi qua cửa lớp năm, nhìn trộm từ ngoài cửavào. Khi đó Chu Thừa Trạch đang bị một bạn nữ bám lấy, hình như đangthảo luận một đề nào đó. Tôi không nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ là vẻ mặt của cậu ấy rất nghiêm túc, rồi lại có thể không cho đối phươngảo tưởng gì, có chút cảm giác có khoảng cách.

Tôi nhìn cậu ấy rấtlâu, hơi hy vọng cậu ấy quay đầu nhìn thấy tôi, rồi lại sợ hãi nếu cậuấy thực sự làm như vậy thì bản thân mình nên phản ứng như thế nào. Trênđường về lớp, tôi một mực nghĩ, nếu cậu ấy và tôi học cùng một lớp, tôisẽ mượn vấn đề nào đó tiếp cận cậu ấy sao? Có lẽ là sẽ không đâu, tôivẫn chỉ yên lặng nhìn cậu ấy thôi, dù sao thì cậu ấy cũng là bạn traicủa người khác, trên người dán cái nhãn của người khác.

————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-

Thẩm Đại Ngưng là người có da mặt dày, hơn nữa sau khi ăn no ngủ say, côchẳng những không lập tức rời đi mà vẫn cứ ở lại nhà họ Chu, vô cùngnhàn nhã thong dong chơi cùng Chu Tiểu Ngữ. Có mẹ chơi cùng, Chu TiểuNgữ không chơi trò ghép hình gì đó nữa, mà trốn trong sân, bảo mẹ đitìm. Sân rất lớn, còn có cây cối rất to, có thể hoàn toàn che mất người, Chu Tiểu Ngữ trốn, Thẩm Đại liền chạy theo, đãi ngộ này, trước kia ChuTiểu Ngữ đều không được hưởng, bà nội không chạy được, hai anh thì ghétbỏ cô bé trẻ con nên cũng không chơi cùng bé, vẫn là mẹ tốt hơn.

Cuối cùng Thẩm Đại Ngưng bắt được Mưa Nhỏ, một lớn một nhỏ lăn qua lăn lại trên cỏ.

Chu Thừa Trạch cau mày nhìn đôi mẹ con đó, điếu thuốc trong tay bị anh quấn quanh ngón trỏ, sớm đã không dùng được nữa. Cháu trai nhỏ của anh vẫncòn đứng bên cạnh anh, lúc này cũng nhìn sang bên đó.

“Chú út,thực sự ly hôn rồi ạ.” Trong giọng nói dường như còn có chút tiếc nuối,có thím út này ở đây, trong nhà đều có cảm giác thú vị và có thêm vàiphần sức sống.

Chu Thừa Trạch không lên tiếng, không có ý định chia sẻ chuyện riêng của mình với người khác.

Anh cháu thấy không nhận được câu trả lời của ông chú, tự thấy mất mặt rời đi.

Mà Thẩm Đại Ngưng bên kia cùng chơi với con gái vui đến quên trời quênđất, đột nhiên cô nhớ tới lời con gái nói hôm qua, khóe miệng hơi nhếchlên. Cô cho con gái nằm bò lên người mình, định cùng tâm sự với con gái, “Hôm qua con nói có một cô mua gấu bông cho con?”

Chu Tiểu Ngữ gật đầu, “Là cô Liễu.”

“Vậy vì sao người ta mua gấu cho con?”

Chu Tiểu Ngữ thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ, “Bởi vì con đáng yêu.”

Thẩm Đại Ngưng nhịn không được vươn tay búng trán con gái, sao có thể tựluyến như vậy chứ, tuy rằng quả thật rất đáng yêu, “Lúc cô đó mua gấucho con, bố con đang làm gì?”

“Bố thì đứng nhìn á.” Vẻ mặt Chu Tiểu Ngữ rất đương nhiên.

Còn vẻ mặt của Thẩm Đại Ngưng thì có chút cổ quái, Chu Thừa Trạch mang theo con gái cô đi gặp mặt người phụ nữ khác, ai không biết còn tưởng đó mới là một nhà ba người ấy chứ. Chỉ là cô lại chối bỏ suy nghĩ của mình rất nhanh, hai “người già” đó có thể sinh ra được đứa trẻ bé thế này haysao? Có lẽ là vẫn có thể, nhưng nhất định không sinh ra được đứa bé đáng yêu thế này á, Mưa Nhỏ đáng yêu như vậy là giống cô, di truyền tất cảđều là tinh hoa trên người cô.

Cô bĩu môi, Chu Thừa Trạch thậtđúng là không khách khí ha, đã vội vàng tìm mẹ kế cho Mưa Nhỏ như vậyrồi, có điều cô cũng không buồn. Cô xinh đẹp hơn nhiều so với bà cô kia, Chu Thừa Trạch đó không có mắt, chứ không phải là cô có vấn đề.

Cô bế Mưa Nhỏ đi qua, liền nhìn thấy Chu Thừa Trạch đang cầm di động nhìngì đó, cô bước nhanh qua, muốn nhìn lén, chỉ nhìn thấy một chữ “ngôn”thì Chu Thừa Trạch đã cất di động, hơn nữa ánh mắt còn mang theo vẻ tìmtòi nhìn cô.

“Sợ tôi nhìn hả, làm chuyện gì xấu xa rồi?” Cô nhướng mày, chẳng mảy may cảm thấy ngượng ngùng.

Chu Thừa Trạch không muốn đáp lại cô, bởi vì có nói nữa với cô cũng vônghĩa, hơn nữa họ hoàn toàn không thể trao đổi bình thường được. Có điều Thẩm Đại Ngưng còn nhanh hơn động tác của anh, “Mỏi tay rồi, anh bế Mưa Nhỏ đi.”

Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn cô, cô giả bộ vô tội. MưaNhỏ vô cùng thông minh vươn tay để bố bế, ơ, vì sao vẻ mặt bố lại cổquái như vậy? Chu Thừa Trạch không có cách nào từ chối con gái, đànhphải vươn tay bế Mưa Nhỏ.

Thẩm Đại Ngưng tiến lên đuổi kịp anh,dáng vẻ cô biết cả rồi, anh cũng khỏi cần ra vẻ nữa, “Tôi biết, vừa rồianh đang nhắn tin với Liễu Tư Ngôn, chuyện này có gì mà không thể chongười khác biết chứ, tuy rằng anh cũng già cả rồi, nhưng pháp luật cũngđâu quy định già cả rồi thì không thể nói chuyện yêu đương, anh khôngcần cảm thấy gánh nặng đâu. Có điều đàn ông mới ly hôn xong đã tìm mùaxuân thứ hai nhanh như anh, cũng xem như giác ngộ rất cao rồi đấy…”

“Thẩm Đại Ngưng.” Giọng nói của Chu Thừa Trạch hơi nghiêm túc, cô đang nói lảm nói nhảm cái gì vậy!

“Anh không cần thẹn thùng đâu, đều hiểu cả đều hiểu cả…”

Chu Thừa Trạch nhìn về phía cô, giữa hai người đâu chỉ là không thể trao đổi, quả thực chính là không ở cùng một hành tinh ấy.

Chu Tiểu Ngữ vô cùng thông minh nghe bố mẹ nói chuyện, hơn nữa cũng duy trì thói quen tốt không nói chen vào, lúc này bố mẹ đều không nói chuyệnnữa, nhóc con có thể mở miệng hỏi được rồi, “Bố mẹ, cái gì gọi là mùaxuân thứ hai?”

Thẩm Đại Ngưng cười ha ha hai tiếng, “Mẹ con đọc ít sách, bố con tương đối thông thái, hỏi bố con ấy.”

Bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ lại nhìn bố mình, trong ánh mắt ngập tràn vẻ tò mò.

Chu Thừa Trạch trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng, bế con gái rời đi.

Thẩm Đại Ngưng đứng tại chỗ một lát, lại đuổi theo, “Anh thế này là đi đâu đấy?”

Được rồi, Chu Thừa Trạch vô cùng không muốn thừa nhận, anh tức đến hồ đồrồi, đi nhầm hướng rồi, anh bế Mưa Nhỏ vòng lại. Sau khi về phòng, anhtự mình pha sữa cho Mưa Nhỏ, Mưa Nhỏ ôm bình gắng sức hút, Mưa Nhỏ thích vị này, mỗi lần đều uống không ít.

Thẩm Đại Ngưng nhìn động táccủa anh, phát hiện anh còn thuần thục hơn cô, hơn nữa cô sợ phiền phứcnhất, cũng không làm mấy chuyện này đâu.

Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Thừa Trạch, “Lát nữa anh định làm gì?”

Chu Thừa Trạch nhìn con gái, không muốn đáp lại cô, lúc này anh thấy vôcùng may mắn vì hai người đã ly hôn, con gái không cần phải chịu sự tànphá của cô, nếu không mỗi ngày anh đều phải lo lắng con gái mình có phát triển bình thường không mất.

“Tôi biết, một lát nữa anh định gặpLiễu Tư Ngôn.” Cô thở dài, tựa hồ vì sự thông minh tài trí của mình màcảm thấy bi thương, sao có thể lập tức đoán trúng vậy chứ.

Chu Thừa Trạch vẫn không có phản ứng gì, Liễu Tư Ngôn quả thực hẹn gặp anh, chỉ là anh vẫn chưa trả lời.

“Hai người định gặp ở đâu? Hay là ăn cơm trước rồi mới gặp? Định đến quán nào?”

Dáng vẻ cô tích cực như thế, rốt cuộc khiến Chu Thừa Trạch cảm thấy kì quái, “Cô muốn làm gì?”

“Đưa tôi cùng đi đi!”

Chu Thừa Trạch cảm thấy, nếu mình đang uống nước, có lẽ sẽ trực tiếp phunra mất. Vậy mà Thẩm Đại Ngưng rất trịnh trọng, cô còn có thể nêu ra lýdo vô cùng tốt nữa, anh và Liễu Tư Ngôn có thể yêu đương lâu như vậy,hơn nữa rất có thể Liễu Tư Ngôn còn là mẹ kế của con gái cô, cô phải đitìm hiểu tâm lý của người phụ nữ đó đã thì mới vững lòng được, phải xácđịnh rốt cuộc người ta có ác độc hay không đã, dù sao thì hiện naychuyện mẹ kế hành hạ con vợ trước của chồng cũng quá nhiều, cô phải suynghĩ vì Mưa Nhỏ, trước đi dò xét tình hình đã.

Chu Thừa Trạch nhìn cô, người phụ nữ suy nghĩ kì quặc này, vậy mà có thể nói những lờikhiến người ta cảm thấy rất có đạo lý lại vô cùng ngụy biện nữa.

Anh không định ra khỏi cửa, nhưng Thẩm Đại Ngưng cứ quấn lấy anh không tha. Cái gì mà không cần ngại cô đâu, anh muốn ra ngoài gặp người ta thì cứđi, thực sự không cần ngại đâu, hơn nữa cô là thật sự muốn đi nhìn xembạn gái trước của anh rốt cuộc là thần thánh phương nào…

Được rồi, cuối cùng vậy mà Chu Thừa Trạch lại hồ đồ đồng ý với cô, sau khi lênxe, anh cảm thấy mình mình bị quỷ đâm trúng rồi, nếu không sao lại đồng ý với yêu cầu kì dị đó của cô chứ, anh quả thật là điên rồi.

Ý củaThẩm Đại Ngưng là ăn cơm tương đối tốt, có thể tiện quan sát người ta.Chu Thừa Trạch hoàn toàn không muốn đánh giá hành vi của cô, nó hoàntoàn vượt qua nhận thức và giới hạn của anh.

Mà sau khi Liễu Tư Ngôn nhìn thấy Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, vẻ mặt càng thêm đặc sắc.

Thẩm Đại Ngưng đi đến bên cạnh Liễu Tư Ngôn rất tự nhiên, “Đừng hiểu lầm,tôi và anh ta đã ly hôn rồi, hơn nữa cũng không có ý định kết hôn lại,chỉ là buồn chán nên ra ngoài dạo chơi thôi.”

Liễu Tư Ngôn nhìn về phía Chu Thừa Trạch, mà anh thì quay đầu, không đối mặt với cô, quenLiễu Tư Ngôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh không dám nhìncô như thế, ngay cả năm ấy sau khi phát sinh chuyện đó với Thẩm ĐạiNgưng, anh cũng không có loại cảm giác giống hiện giờ.

“Cô khôngtin sao?” Thẩm Đại Ngưng bĩu môi, “Yên tâm đi, tôi và anh ta ở bên nhaucũng không giống người yêu đâu, nói xem nào, tôi đứng cạnh hai người,hẳn là giống con gái hai người nhỉ!”

Có thể nghĩ ra được sắc mặt Liễu Tư Ngôn khó coi đến cỡ nào.

Bữa cơm này, đã định trước là tràn ngập vẻ quái dị, nhất là dưới tình huống Liễu Tư Ngôn và Chu Thừa Trạch đều không chủ động gọi món, còn Thẩm Đại Ngưng thì chủ động gọi một bàn thức ăn lớn, không cần phải nói, tất cảđều là món cô thích, về phần người khác, muốn ăn gì thì tự đi mà gọi.

Chu Thừa Trạch cũng không nói chuyện, Liễu Tư Ngôn thì vẫn giữ mãi cáiluồng cảm giác không thoải mái đó, cảm giác không thoải mái này khôngphải bởi vì Thẩm Đại Ngưng ở đây, mà là hành vi của Thẩm Đại Ngưng tựtại như thế, điều này làm lòng cô khó chịu không nói nên lời.

Sắcmặt Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đều không tốt, vậy mà Thẩm Đại Ngưnglại ăn vô cùng ngon miệng, chờ đến lúc cô ăn lửng dạ rồi, đột nhiên côcó chút lương tâm phát hiện ra gì đó, cô nhìn Liễu Tư Ngôn, “Không hợpkhẩu vị à, sao không ăn?”

Liễu Tư Ngôn gượng gạo nở nụ cười, đành phải cầm đũa.

Tuy Thẩm Đại Ngưng thích ăn, nhưng luôn ăn rất ít, không phải để giảm béo,mà là cô ăn một chút như vậy thì bụng đã không chống đỡ nổi, cô nhìnLiễu Tư Ngôn chẳng chút kiêng dè, mắt nhìn thẳng, hơn nữa không che giấu gì.

Tuy rằng Liễu Tư Ngôn đã bốn mươi, nhưng chăm sóc cũng khôngtồi, dù đã không còn cảm giác của một cô gái, trên người đã có mùi vịcủa người phụ nữ trưởng thành, nhưng đây cũng là một kiểu hấp dẫn trímạng, hơn nữa qua bề ngoài của Liễu Tư Ngôn thì cũng có thể tưởng tượngđược, thời con gái người ta cũng là kiểu cô gái khá xinh đẹp.

Ánh mắt cô thẳng đến mức khiến người ta không thể phớt lờ, Liễu Tư Ngôn đã quan sát cô mấy lần, cô cũng không có ý thu mắt về.

Một bữa cơm, ngô không ra ngô khoai không ra khoai, rốt cuộc cũng đã xong.

Ra khỏi quán cơm, Thẩm Đại Ngưng xoa xoa bụng mình, bụng vẫn tròn vo, cônhìn về phía Chu Thừa Trạch, “Anh không tiễn người ta sao? À, tôi biếtrồi, không tiện đường.”

Chu Thừa Trạch liếc nhìn cô một cái, cô nói vậy, người khác còn nói thế nào được nữa?

“Em còn chút chuyện khác cần xử lý, không đi cùng hai người được nữa.” Liễu Tư Ngôn cười cười, nhưng không nhìn về phía Thẩm Đại Ngưng.

Đâycó tính là một kiểu coi khinh? Thẩm Đại Ngưng nhíu mày, “Vậy chúng tamau về thôi, không chừng Mưa Nhỏ nhớ tôi rồi, lúc nhóc con đó nhớ tôi,nó sẽ giận dỗi…”

Chu Thừa Trạch, “…”

Đến khi lên xe, ThẩmĐại Ngưng nhìn thấy bóng dáng kia từ gương chiếu hậu, Liễu Tư Ngôn vẫnđứng tại chỗ chưa rời đi, cô không nhìn thấy vẻ mặt cụ thể, lại biết lúc này Liễu Tư Ngôn đang rất khó chịu.

Cô đổi động tác tay, Liễu Tư Ngôn, cô đang khó chịu sao? Nhưng tôi rất vui vẻ đấy!

Đời người còn sống, có một loại vui vẻ là ngáng chân người khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Đại Ngưng: Rõ ràng tôi tương đối dễ ưa, vì sao trong truyện nhân khí của Chu Thừa Trạch lại cao hơn tôi?

Lục Lục vừa định mở miệng, đã bị Thẩm Đại Ngưng trực tiếp cướp lời: Tôibiết rồi, tên Chu Thừa Trạch đó là Ảnh đế mà, ra vẻ thôi, hội fan ngốcnghếch của anh ta đều bị anh ta lừa cả, độc giả thông minh như vậy, tấtnhiên sẽ không bị anh ta lừa rồi, cho nên tôi đương nhiên tương đối dễưa.

Lục Lục: …

Thẩm Đại Ngưng: Vừa rồi cô muốn nói gì?

Lục Lục: Cô nói đều đúng cả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.