Sau khi trở về bên cạnh Nhâm Tông Diệu, mỗi ngày Tô Y Lâm đều nói chuyệncùng Nhâm Tông Diệu trước giường bệnh, đối với những chuyện của Tô Y Lâm thì Nhâm Tông Diệu cảm thấy rất hứng thú, Tô Y Lâm cũng chọn những thời điểm mà cô sống không tồi để nói, không muốn khiến bố vì cuộc sốngkhông tốt của mình mà áy náy. Tâm tình Nhâm Tông Diệu chuyển biến rấttốt, mỗi ngày ông đều tươi cười, không đến mấy ngày sau, Tô Y Lâm vàNhâm Thành Huy đón Nhâm Tông Diệu về nhà.
Nhà vẫn là ngôi nhà đó,lại trở về nơi đây, Tô Y Lâm đột nhiên có một loại xúc động rất muốnkhóc. Nhâm Thành Huy đã sớm kết hôn, hiện tại con đã hơn một tuổi. Tô YLâm rất thích chị dâu này, đó là một cô gái khéo léo có chủ kiến riêng,cô nhìn Nhâm Thành Huy và chị dâu ở chung, liền biết được Nhâm Thành Huy rất có tình cảm với chị dâu.
Lúc về đến nhà, chị dâu đã sớm dọndẹp phòng của cô rồi, mà Tô Y Lâm thì trổ tài chủ động nấu cơm. Lúc ăncơm, không khí trên bàn ăn rất hòa hợp, chỉ là trong lúc vô ý Nhâm TôngDiệu vẫn lộ ra vài phần phiền muộn. Tô Y Lâm trước đây, đương nhiênkhông biết nấu cơm, giờ lại biết, vậy chỉ có thể chứng minh cuộc sốngbên ngoài của Tô Y Lâm hoặc nhiều hoặc ít đều không được như ý, chỉ cầnnghĩ như vậy, Nhâm Tông Diệu lại khó chịu.
Sau khi ăn xong, Tô YLâm và Nhâm Tông Diệu cùng nhau ra ngoài đi dạo. Nơi này đối với Tô YLâm mà nói, rất quen thuộc, lại bởi vì duyên cớ lâu ngày không trở về,lại có chút cảm giác xa lạ.
“Bố, không phải bố con mình đã nói mặc kệ chuyện trong quá khứ rồi sao? Vậy bố cũng đừng nghĩ ngợi nữa, conthật sự sống không tồi, mà hiện tại, con không chỉ sống không tồi, concòn rất hạnh phúc nữa. Có nhà, trong nhà có bố, có anh trai có chị dâu,còn có cháu nhỏ nữa, rất tốt, đây là cuộc sống trong mơ của con.” Tô YLâm cười nhẹ, cảm giác hạnh phúc giờ khắc này rất chân thật, khiến côvội vã muốn chạm đến.
Nhâm Tông Diệu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của con gái, một lúc lâu thì cuối cùng cũng gật đầu.
Mấy năm nay, cuộc sống của những người ở gần họ có thể nói đã xoay nhưchong chóng, ví như nhà họ Giang lên như diều gặp gió đã dọn khỏi nơinày, ví như nhà họ Từ đã sớm phá sản không ở đây được nữa, rất nhiềungười lặng lẽ bán nhà ở đây rồi rời đi, có người thì bỏ lại nhà rồikhông quay trở lại. Có lẽ bởi vì điều kiện hoặc nguyên nhân khác, giánhà ở đây vẫn luôn rất cao, người quen hồi đó đã đi gần hết rồi, giờ đãcó thêm nhiều hàng xóm mới.
Nhâm Tông Diệu và Tô Y Lâm cùng đidạo, có thể gặp được vài người, những người này Tô Y Lâm hoàn toàn không biết, nhưng Nhâm Tông Diệu lại biết, ông giới thiệu đầy tự hào, đây làcon gái bảo bối của ông.
Kì thật ngẫm lại cũng chỉ có vài năm,nhưng cảnh thì còn mà người đã mất, ngay cả người ở bên cạnh cũng đều là những người xa lạ, Tô Y Lâm không cảm thấy buồn, ngược lại cô cảm thấyrất tốt.
Hôm sau, Nhâm Tông Diệu và Nhâm Thành Huy đến công ty, Tô Y Lâm và chị dâu liền cùng nhau học làm bánh ngọt. Từ sau khi biết chịdâu có thể làm đủ loại bánh ngọt, thiện cảm của Tô Y Lâm với người chịdâu này lại càng tăng nhanh, bánh ngọt chị dâu làm không chỉ ngon vôcùng, kiểu dáng cũng đẹp vô hạn.
Chỉ là người làm nói với hai người, bên ngoài có người tìm Tô Y Lâm.
Tô Y Lâm và chị dâu liếc nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, hiện giờ Tô YLâm mới trở về được có mấy ngày, sao lại có người đến tìm cô? Tô Y Lâmcởi tạp dề và găng tay ra, “Chị dâu, chị cứ làm tiếp đi, em ra ngoài xem một chút.”
Đứng ở cổng nhà họ Nhâm vậy mà lại là Giang Thanh Viễn.
Cô chau mày, cô thật sự không ngờ bản thân mình còn có thể gặp Giang Thanh Viễn. Sau khi nhìn thấy cô, Giang Thanh Viễn đương nhiên vô cùng vuisướng, Thanh Dịch quả nhiên không gạt anh, Tô Y Lâm thật sự là con gáinhà họ Nhâm.
“Y Lâm.” Giang Thanh Viễn cười.
Tô Y Lâm liếc nhìn về phía sau, nhíu mày, “Anh qua đây với em.”
Nhà cửa ở đây không tính là quá lớn, nhưng giữa mấy nhà có không ít vườnhoa, có điều thời gian tồn tại hơi lâu rồi, có vài phần cảm giác cổ xưa.
Tô Y Lâm ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây hoàng giác (*),cây hoànggiác không biết đã bao nhiêu năm tuổi rồi, cành cây to khỏe, hơn nữacành lá đan chen bện xoắn, đây là chiếc lều che nắng che mưa, trước đâysẽ có rất nhiều người đến đây nói chuyện phiếm, đây cũng là một trongnhững nơi “mở hội nghị” của Giang Thanh Dịch.
(*) Câyhoàng giác (黄角树): loài cây được mệnh danh là thị thụ (市树 – loài cây biểu tượng của thành phố) của thành phố Trùng Khánh (Trung Quốc). Chúng sinh trưởng ở bên thôn, trên đường, sườn núi… hầu như ở nơi nào của TrùngKhánh cũng có thể thấy cây hoàng giác. Cây hoàng giác có khả năng chốngchịu mạnh nên có thể sống đến mấy trăm năm. Tán cây hoàng giác rộng, râm mát nên nó thường trở thành địa điểm để người già, trẻ nhỏ, phụ nữ…Trùng Khánh ngồi nghỉ, hóng mát, vui chơi, nói chuyện phiếm…
Giang Thanh Viễn cũng đi theo rồi ngồi xuống, “Anh đến chỗ ở của em, thế mớibiết được em đã rời đi rồi, vì sao em không nói với anh? Em có biết anhtìm em vất vả thế nào không?”
“Em cho rằng lần trước em đã nói rất rõ ràng rồi.” Tô Y Lâm cắn môi, “Lần này anh tới là để gửi em thiệpcưới à? Có điều đoán chừng là em không thể đi đâu, tin rằng gia đình anh cũng không mong muốn nhìn thấy em, nhưng mà em sẽ chúc phúc anh và Lýtiểu thư, hai người cũng rất xứng đôi, em tin rằng hai người ở bên nhausẽ rất hạnh phúc…”
“Y Lâm, không phải anh đến tặng thiệp cưới, sao có thể có thiệp cưới chứ, trừ phi là em và anh…”
Tô Y Lâm đột nhiên đứng lên, “Vậy em không biết vì sao anh phải tới đây cả.”
“Rất vất vả anh mới tìm được em, sao em có thể nói với anh như vậy. Em yêntâm, giữa anh và Lý Chân Chân không có gì cả, cô ấy cũng là một cô gáitốt, cô ấy sẽ tác thành cho chúng ta…”
Tô Y Lâm thở dài một hơi,“Anh có biết anh đang nói gì không?” Cô có chút muốn cười, “Rốt cuộc làanh ngây thơ hay là em khờ dại vậy? Em là từng định đi qua cuộc sốngcùng anh, nhưng sau khi biết thân phận của anh, em liền không muốn nữa,bởi vì hoàn cảnh đó rất phức tạp, đến giờ cũng là thứ em không muốn.Huống chi bố mẹ anh căn bản không thích em… Vốn em không muốn nói sựthật với anh, nhưng anh đã tìm được em, vậy em nói với anh vậy. Vì saoem phải chuyển nhà, vì sao em phải rời đi, đều là bởi vì anh, mẹ anh cản trở tất cả công việc của em, khiến em không thể không rời đi, anh vừalòng chưa?”
Giang Thanh Viễn lui lại một bước, “Anh… Anh khôngbiết, hơn nữa, tuy mẹ anh… nhưng bà chỉ nhất thời tức giận thôi, bàkhông có ý xấu gì đâu.”
“Anh vẫn còn không hiểu sao, mẹ anh có ýxấu hay không đều không liên quan đến em, em chỉ muốn một cuộc sống bình lặng, xin anh hãy thành toàn.”
“Y Lâm, em không thể đối với anhnhư vậy.” Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Lúc trước quả thực mẹ anh không thích em, đó là vì mẹ không biết thân phận của em, hiện giờ biết em làcon gái nhà họ Nhâm rồi, mẹ sẽ không ngăn cản chúng ta ở bên nhau nữa.”
Cô lắc đầu, “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, nhưng xin anh, đừng ảnh hưởng đếnngười nhà em. Mà em, thật sự ngay từ đầu chưa từng có chờ mong gì vớianh.”
Cô xoay người muốn rời đi, Giang Thanh Viễn lại giữ chặt cô, “Em hãy tin anh, cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
Cô đưa tay, trực tiếp kéo tay anh xuống.
******************
Bởi vì mấy ngày nay ở bên cạnh Nhâm Tông Diệu, Tô Y Lâm vẫn chưa đến côngty của Giang Thanh Dịch giải quyết thủ tục xin thôi việc, lúc cô đếngiải quyết, tất cả mọi người rất bất ngờ khi biết cô xin thôi việc,nhưng sau khi kinh ngạc, họ vẫn trở lại vị trí của mình tiếp tục côngviệc, cô rất thích thái độ ấy, không đến mức không ai hỏi thăm, cũngkhông có ai vì cô rời đi mà đau lòng.
Thủ tục thôi việc làm rấtdễ, chỉ cần để người phụ trách bộ phận của cô kí tên là được, mà trongtay cô vốn có không nhiều việc, ngay cả bàn giao công việc cũng khôngcần.
Bắt đầu từ lúc quyết định trở về nhà họ Nhâm, cô đã không có ý định tiếp tục làm việc ở đây, cô muốn ở bên Nhâm Tông Diệu nhiều hơn,dùng thời gian tham gia học một lớp huấn luyện, sau khi học được thứ này thứ kia thì đến công ty giúp đỡ Nhâm Thành Huy. Cô nhớ đến ánh mắt bốnhìn về phía Giang Thanh Dịch lúc trước thì đã biết, bố không muốn côtiếp xúc nhiều với Giang Thanh Dịch.
Sau khi làm xong thủ tục thôi việc, Tô Y Lâm vẫn chưa về thẳng nhà, mà là lượn lờ ở khu gần đó. Có lẽ là vì tâm tình tốt, cô nhìn gì cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy cửa hàng bán hoa liền cảm thấy những bông hoa đó xinh đẹp rực rỡ, nhìn thấy bạnnhỏ nào thì đều cảm thấy bạn nhỏ đó hoạt bát đáng yêu, mà cô cũng địnhcáo biệt quá khứ, đi qua cuộc sống mới của mình, giống như cô đã từngnói với bản thân, Nhâm Y Lâm trước kia đã chết rồi, hiện tại người cònsống là Tô Y Lâm.
Cô đi dạo đến lúc tan tầm, sau đó mới gọi điện thoại cho Giang Thanh Dịch, nói địa điểm của mình.
Lúc này cô đã ngồi trong một nhà hàng, đẳng cấp nhà hàng không được tính là cao nhất, nhưng cũng rất không tồi. Trước đó cô cũng đã nói với GiangThanh Dịch, hôm nay cô sẽ mời anh ăn cơm, về phần ăn gì, đợi anh tan làm thì mới suy xét.
Giang Thanh Dịch lái xe đến nhà hàng này rất nhanh chóng.
Anh đi đến chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống, giờ phút này sắc mặt cô khôngtồi, thoạt nhìn thì mấy ngày qua cô sống cũng khá tốt. Anh đoán được côsẽ xin thôi việc, cũng sẽ rời khỏi căn nhà anh đã tìm cho cô, vì thế tất cả những việc cô làm hiện giờ, anh không cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Cô đưa thực đơn đến trước mặt anh, “Anh gọi món đi.”
Anh mời cô ăn mấy lần, nên cô mời anh ăn một lần.
Đầu tiên Giang Thanh Dịch đánh giá cô một lúc, sau đó anh chuyển mắt xuốngthực đơn, anh cũng không giả vờ giả vịt gì, gọi vài món rồi đưa thực đơn cho bồi bàn, “Vì sao đột ngột mời anh ăn cơm?”
“Rất đột ngột à?” Cô lắc đầu, “Anh đã giúp em nhiều như vậy, mời anh ăn một bữa, rất nên làm.”
Anh giúp cô, vì thế cô muốn hoàn trả cho anh? Giá cả đồ ăn ở đây rất đắt,cô là chủ định như vậy? Giang Thanh Dịch không biết trong lòng mình cóđược tính là bị coi thường hay không nữa, người này đã từng là ngườimình gọi tới thì tới bảo đi thì đi, hiện giờ cô lại không mong muốn cóquan hệ gì với mình, hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản như vậy?
Anh cười cười, “Sức khỏe chú thế nào rồi?”
“Không tồi.” Nhắc tới bố, cô có vẻ vui hơn rất nhiều, “Bác sĩ nói vốn bố không có vấn đề gì lớn, chỉ là… Cho nên hiện giờ sức khỏe rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, em trở về bên cạnh chú, đây là phương thuốc tốt nhất dành cho chú.”
Tô Y Lâm nhớ đến chuyện lúc trước anh trăm phương nghìn kế để cô đi gặpbố, “Cảm ơn lời anh nói với em lúc trước, quả thực, trên thế gian nàynào đó nhiều cha mẹ thù hận con mình như vậy, em không bất hạnh đến thế, bố em rất yêu em.”
“Nghĩ thông suốt là được rồi, mà kết quả hiện tại rất tốt, không phải sao?”
Bồi bàn bưng thức ăn lên, màu sắc hương vị đều đủ cả, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta muốn ăn rồi.
Tô Y Lâm nhìn về phía bồi bàn, “Mang cho tôi hai chai rượu lên.”
Giang Thanh Dịch kinh ngạc nhìn cô, lại không nói gì cả. Hai người cùng nhauăn cơm, cùng nhau đánh giá đồ ăn ở đây, hương vị rất không tồi, về saucó thể thường xuyên đến.
Sau khi ăn khá nhiều rồi, Tô Y Lâm liềnkính rượu Giang Thanh Dịch, cô muốn uống rượu cùng anh. Trước đây, haingười cũng thường như vậy, chỉ là khi đó bên cạnh anh còn có mấy tên bạn chơi bời khác, hương vị quen thuộc đó, đã rất lâu rồi chưa tỏa ra, rốtcuộc có cơ hội này, hai người có thể cùng nhau uống thoải mái một lần.
Cô uống một chén rượu, cắn cắn môi, trên mặt cũng mang theo ý cười, “Giang Thanh Dịch, anh cũng biết nhỉ, từ nhỏ em đã rất thích anh rồi. Thật raem cũng không biết em thích anh ở điểm gì, chính là muốn đi theo anh,muốn cùng anh đi chơi, cùng nhau đi trộm mấy thứ linh tinh nhà ngườikhác, cùng nhau trốn học… Em sẽ cảm thấy đó chính là thời khắc hạnh phúc nhất của em, em là nghĩ như vậy…
Thậm chí á, em còn hết lời cầuxin bố mẹ em để được học cùng cấp ba với anh. Bởi vì thời điểm đó, emcảm thấy tiếc nuối lớn nhất cuộc đời em chính là không học cùng mộttrường với anh. Em mong ngóng có thể nhìn thấy anh, cho dù không nói gìcả, vĩnh viễn trở thành cái đuôi nhỏ của anh. Thời điểm đó, em chính làngốc như vậy, ngốc đến mức cả thế giới chỉ có thể nhìn thấy mỗi mìnhanh.
Em một mực nghĩ, em thích anh ở điểm gì nhỉ, anh có chỗ nàođáng để em thích nhỉ. Em tìm rất nhiều lý do, anh đẹp trai này, gia thếtốt này, tuy rằng tính cách ngỗ nghịch, nhưng không ăn chơi trác tángxem thường người khác, anh có tinh thần trượng nghĩa của anh, mỗi lầnanh đánh nhau, đều là đánh mấy đứa hay ăn hiếp người khác, cho nên emthích anh, hy vọng mình trở thành người đặc biệt nhất trong cuộc đờianh. Sau đó em mới phát hiện, kì thật cái gọi là thích, thật sự là hạnhẹp như vậy, em thật sự hiểu anh là người thế nào sao? Thực ra em cũngchẳng hiểu gì cả, em chỉ thích một người mà em tự cho là em rất hiểu màthôi.
Hơn nữa, em còn đặc biệt tự cho là đúng nữa. Em luôn chorằng mình sẽ trở thành nữ chính trong tiểu thuyết, chỉ cần yên lặng ởbên cạnh anh, bất kể bên cạnh anh có bao nhiêu nữ sinh, bất kể anh thích người khác bao nhiêu, những người đó chung quy đều chỉ có thể là kháchqua đường. Chỉ có em, chỉ có Nhâm Y Lâm em mới trở thành chốn về cuốicùng của anh, mà người cuối cùng của anh chỉ là một mình em. Rất buồncười nhỉ? Kì thật bản thân em cũng cảm thấy rất buồn cười, sao lại tựcho là đúng như vậy được chứ, nhưng em chính là nghĩ như vậy. Cho nên em đi theo sau anh, cùng anh đi đánh nhau, thực ra em thật sự rất sợ, nhìn thấy mấy người mặt mày dữ tợn, chân em đều run run, nhưng để được ở bên anh, em cố gắng giả vờ như chẳng sợ hãi gì cả, nói chuyện như thườngvới các anh. Còn nữa, em thật sự rất không thích ăn ếch đồng, nhưng anhthích, em liền ăn cùng anh, còn khen mấy thứ anh thích sao lại ngon nhưvậy nữa chứ. Em căn bản cũng không thích mấy trò vận động mà anh thích,nhưng vì để có thể nhìn thấy anh, em chỉ có thể kiên trì hùa theo anh…
Từ nhỏ đến lớn, em đã quên mất, những thứ em thật sự yêu thích là gì rồi.Chỉ một mực lần theo bước chân anh, học trường cấp ba của anh, họctrường đại học của anh, cuối cùng ngay cả việc bản thân mình có dáng vẻnhư thế nào em cũng đã quên rồi.”
Giang Thanh Dịch vẫn yên lặng nghe cô nói, cho đến khi cuối cùng cô cũng dừng lại, “Em nói với anh những thứ này để làm gì?”
“Anh thông minh như vậy, không biết được em đang nói gì sao?” Từ lúc cô dùng ba chữ “Nhâm Y Lâm”, anh hẳn đã biết được ý của cô, “Em đã từng thíchanh, rất thích rất thích, ngay cả bản thân em cũng không biết vì sao lại thích như vậy… Nhưng điều đó đều đại biểu cho quá khứ rồi. Bất luậnhiện tại anh đối với em là áy náy hay là cảm thấy mắc nợ, hoặc là đốivới tình cảm trước đây của em cảm thấy không có cách nào báo đáp, hay là cảm thấy có tình cảm láng giềng, đều đủ rồi, cảm ơn anh vì tất cả mọithứ anh đã làm cho em. Nhưng tất cả cũng dừng lại đi, người làm nhữngchuyện đó trước đây là Nhâm Y Lâm, cứ để tất cả biến mất theo cái họ kia đi. Anh không nợ em gì cả, mà em cũng không muốn gì từ anh…”
“Đây là… tiệc cáo biệt?”
“Có thể nói như vậy, từ nay về sau, chúng ta cứ trở thành người xa lạ đi!”Cô đứng dậy, chuẩn bị đi trả tiền, “Anh cũng không cần tiễn em đâu, emtự biết đường về. Tạm biệt.”
Tay anh khẽ động.
Tạm biệt?
Anh xoay người, nhìn bóng lưng đang rời đi của cô.
Lần đầu tiên cô nói với anh cô thích anh đến vậy, nhưng lại là một kiểu từ bỏ, thích anh đến thế, lại chỉ là đã từng mà thôi.
Anh nhìn bóng lưng của cô: em liền khẳng định rằng chúng ta không bao giờ gặp lại nữa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net