Chu Thừa Trạch dẫn tôi đi vào khu nhảy, sau đó khiêu vũ giống mọi người.Lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi đi học khiêu vũ là có ý nghĩa, bao nhiêumệt nhọc và đau đớn vì học khiêu vũ dường như đều trở nên đáng giá.Đương nhiên, tôi đã tự khinh bỉ trong lòng, khinh bỉ mình là một người“trọng sắc” như vậy, nếu không thì vì sao lại xem ngày hôm nay quantrọng như vậy chứ, thậm chí xem nó quan trọng đến mức giống như tất cảmọi mệt nhọc và đau đớn đều chỉ là vì ngày hôm nay mà thôi.
Tiếpxúc gần gũi như thế với cậu ấy, tôi lại không dám nhìn vào mắt cậu ấy,bởi vì tôi rất lừa mình dối người không muốn cậu ấy phát hiện suy nghĩtrong lòng tôi, rồi lại mê luyến đến gần cậu ấy như thế.
Giai điệu rất nhẹ, có cảm giác ảo mộng đến cực hạn. Tôi nhắm hai mắt lại, kĩthuật khiêu vũ của tôi rất tốt, của cậu ấy cũng không tồi, cho dù tôinhắm hai mắt lại thì cũng không khiêu vũ sai bước. Giai điệu này tuyệtvời như thế, nhắm mắt lại, trong đầu có thể rọi ra một bức tranh có động có tĩnh, bầu trời xanh xanh, mây trắng tinh khôi, biển rộng vô biên vôhạn, còn có bờ cát, sóng nước đang không ngừng dập dềnh. Đó là hình ảnhthuần túy nhất trong lòng tôi, trời xanh mây trắng biển rộng cát vàng,tôi mở to mắt, còn có người trước mặt này nữa, cũng là một phần thuầntúy nhất trong lòng tôi.
Một khúc nhạc kết thúc, lòng tôi trống trải, giống như quả bóng bơm đầy khí, đột nhiên lại xẹp lép xuống.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hoa-ra-chi-vay/1947936/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.