Chu Thừa Trạch dẫn tôi đi vào khu nhảy, sau đó khiêu vũ giống mọi người.Lần đầu tiên tôi cảm thấy tôi đi học khiêu vũ là có ý nghĩa, bao nhiêumệt nhọc và đau đớn vì học khiêu vũ dường như đều trở nên đáng giá.Đương nhiên, tôi đã tự khinh bỉ trong lòng, khinh bỉ mình là một người“trọng sắc” như vậy, nếu không thì vì sao lại xem ngày hôm nay quantrọng như vậy chứ, thậm chí xem nó quan trọng đến mức giống như tất cảmọi mệt nhọc và đau đớn đều chỉ là vì ngày hôm nay mà thôi.
Tiếpxúc gần gũi như thế với cậu ấy, tôi lại không dám nhìn vào mắt cậu ấy,bởi vì tôi rất lừa mình dối người không muốn cậu ấy phát hiện suy nghĩtrong lòng tôi, rồi lại mê luyến đến gần cậu ấy như thế.
Giai điệu rất nhẹ, có cảm giác ảo mộng đến cực hạn. Tôi nhắm hai mắt lại, kĩthuật khiêu vũ của tôi rất tốt, của cậu ấy cũng không tồi, cho dù tôinhắm hai mắt lại thì cũng không khiêu vũ sai bước. Giai điệu này tuyệtvời như thế, nhắm mắt lại, trong đầu có thể rọi ra một bức tranh có động có tĩnh, bầu trời xanh xanh, mây trắng tinh khôi, biển rộng vô biên vôhạn, còn có bờ cát, sóng nước đang không ngừng dập dềnh. Đó là hình ảnhthuần túy nhất trong lòng tôi, trời xanh mây trắng biển rộng cát vàng,tôi mở to mắt, còn có người trước mặt này nữa, cũng là một phần thuầntúy nhất trong lòng tôi.
Một khúc nhạc kết thúc, lòng tôi trống trải, giống như quả bóng bơm đầy khí, đột nhiên lại xẹp lép xuống.
Nhưng Chu Thừa Trạch không rời đi, mà bầu bạn với tôi.
Tôi nhìn về phía mẹ, mẹ còn đang nói chuyện cùng người khác, cũng không để ý đến tôi. Lòng tôi thầm thấy may mắn, rồi lại có vài phần mất mát, họluôn khen tôi ngoan ngoãn hợp lòng người, vì thế cảm thấy tôi sẽ khônggây chuyện, đương nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu đứa trẻkhông xảy ra chuyện gì, hiển nhiên cũng sẽ không cần mất quá nhiều tâmtư vào nó. Thì ra làm một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng khôngquá tốt.
“Cậu cùng mình ra đây.” Chu Thừa Trạch liếc nhìn tôi một cái, đưa tôi rời khỏi hiện trường tiệc rượu.
Cậu ấy đưa tôi đến một nơi cũng không xa, bởi vì vẫn có thể đủ để nghe thấy âm thanh truyền tới từ hiện trường tiệc rượu, chúng xuất hiện bên tainhư ẩn như hiện.
Cậu ấy tùy ý ngồi, mà tôi ngồi bên cạnh cậu ấy.
Đêm nay có chút đặc biệt, bầu trời một mảng tối đen, xung quanh tối nhưmực, nhưng tôi không cảm thấy sợ, ngược lại còn cảm thấy may mắn, dướikhông gian tối tăm như vậy, cậu ấy không nhìn thấy được vẻ mặt của tôi,cũng không cách nào nhìn kĩ được sắc mặt tôi có phần không đúng, màtrong bóng đêm thế này, hai người ngồi bên nhau, có một loại cảm giáccủa bí mật mà trời biết đất biết.
Cậu ấy nói, “Mình cũng không thích trường hợp thế này, mình bị bố kéo tới.”
“Mình cũng không thích.” Tôi ngẫm nghĩ, “Bọn họ đều đang cười, nhưng mình cảm thấy nụ cười của họ thật giả dối.”
Dường như cậu ấy nở nụ cười, “Mình cũng nghĩ như vậy.”
Tôi cũng cười, thì ra chúng tôi có suy nghĩ giống nhau, giống như có chung một bí mật vậy.
Mà cậu ấy nói với tôi vì sao muốn mời tôi khiêu vũ, cậu ấy nói cậu ấy nhìn ra được tôi đang buồn chán, một mình đứng đó không ai chú ý tới, vì thế cậu ấy đến bầu bạn với tôi.
Ngày đó, là một ngày mà tôi rất khó rất khó quên.
Tôi không thể dùng ngôn từ để hình dung cảm nhận khi cùng ngồi với cậu ấy,loại cảm nhận này dường như là kiểu có thể thật sự cảm nhận được thứ cảm giác vĩnh viễn sánh cùng trời đất, đời này, tôi nghĩ có lẽ tôi chỉ cóthể gặp được một Chu Thừa Trạch như vậy, không phải không buồn, bởi vìtôi chỉ có thể có được một chút kí ức chung với cậu ấy như thế, đại đasố kí ức đều là tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy.
Cậu ấy, vì saophải tốt bụng như vậy, tốt bụng biết được nỗi cô đơn và sự bất lực củatôi, cậu ấy không biết, hành động tốt bụng của cậu ấy, lại là cơn sóngdữ dội trong lòng tôi.
Cậu ấy không biết, cậu ấy sẽ không biết, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không biết.
Tựa như, cậu ấy sẽ không biết, tôi thích cậu ấy.
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Anh ta lại ngắt điện thoại của cô, sau khi Thẩm Đại Ngưng ý thức đượcchuyện này, cô quăng di động lên giường, bởi vì quăng trên chăn, đươngnhiên di động không có vấn đề gì. Trước kia đều là cô ngắt điện thoạicủa Chu Thừa Trạch, hiện tại vậy mà lại đến lượt cô bị ngắt điện thoại,ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, xoay chuyển cũng nhanh quá đi!
Cô lăn qua lăn lại trên giường, sau khi lăn ba vòng, rốt cuộc phải thừanhận, cô thật sự khó chịu. Nhất là khi nhìn thấy bức hình trên báo, Liễu Tư Ngôn bế Mưa Nhỏ, Chu Thừa Trạch thì đứng bên cạnh, hình như Liễu TưNgôn đang hỏi ý kiến của Chu Thừa Trạch. Khỏi cần đoán thêm, Thẩm ĐạiNgưng đã biết được, Chu Thừa Trạch nhất định là vô cùng có kiên nhẫn đưa ra ý kiến của mình.
Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp!
Anh tathật đúng là định hòa hảo với bạn gái trước. Cô giơ nắm tay lên, đánhmạnh một quyền xuống giường. Càng nghĩ càng khó chịu, tựa hồ hai ngườihọ ở cùng Mưa Nhỏ, cảm giác họ là ông bà của Mưa Nhỏ không quá mãnhliệt, nói là một nhà ba người, những người ngờ vực cũng sẽ không quánhiều. Cô mím môi, cánh nhà báo đương nhiên e sợ rằng thiên hạ không đủloạn, nhưng bức ảnh đó tuyệt đối là thật, bởi vì theo như thái độ củaChu Thừa Trạch thì đã biết được anh ta thật sự nghĩ như vậy. Trước đókhông phải anh ta rất bài xích à, sao trong khoảng thời gian ngắn lạinghĩ thông rồi.
Cô cầm di động, nhìn những đánh giá trên mạng vềchuyện này. Cô tự động xem nhẹ quan điểm của fan hâm mộ cô, chuyển sangđi xem thái độ của những fan ủng hộ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn. Họnói vốn Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn là đôi tình nhân thắm thiết,nhưng bị Thẩm Đại Ngưng vung dao tranh đoạt tình yêu, hiện giờ Liễu TưNgôn và Chu Thừa Trạch ở bên nhau, đó mới gọi là tình yêu đích thực. Mànhững người có giao tình với Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn trong đờithực đều bày tỏ rằng lúc nghe được tin Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngônhợp lại thì không bất ngờ một chút nào, dù sao tình cảm cũng đã nhiềunăm như vậy rồi.
Cô lại ném di động qua một bên.
Cô đứng lên từ trên giường, đi xuống ăn cơm, cô đói. Thẩm Việt và Vu Tử vô cùngchăm chú đánh giá con gái, nghĩ xem cần có an ủi cô hay không, bây giờcon gái còn trẻ, muốn tái hôn cũng không phải chuyện gì khó khăn, cóđiều vợ chồng hai ông bà có chút lúng túng với tính tình con gái, nhiềunăm qua đi, hai ông bà cũng bắt đầu nghĩ lại, họ biến Thẩm Đại Ngưngthành người có kiểu tính tình thế này, tuyệt đối có ảnh hưởng xấu tớihôn nhân của Thẩm Đại Ngưng.
Thẩm Đại Ngưng thì vẫn đang chuyên chú ăn cơm, khẩu vị còn rất không tồi, dường như dáng vẻ không hề bị ảnh hưởng.
“Lát nữa con phải ra ngoài một chuyến.” Cô nhìn họ, “Ở nhà mãi, bản thân mình cũng tự cảm thấy sa sút.”
“Ừ, ra ngoài một chút cũng không tồi. Mẹ đi cùng con.” Vu Tử xung phong.
“Thôi.” Thẩm Đại Ngưng lắc đầu, “Con tự đi cũng được.”
Vu Tử không nói gì thêm.
Chỉ là khi Thẩm Đại Ngưng ra khỏi cửa sau nhà họ Thẩm, tâm lý còn có chútkhông đúng tư vị. Bởi vì lần đầu tiên cô có thứ cảm giác rất thất vọngthế này, cô có thể cao ngạo như vậy, là bởi vì bố mẹ cô yêu thương cô,quan tâm cô, chiều chuộng cô. Ở trước mặt Chu Thừa Trạch cô cao ngạo như vậy, là bởi vì cô biết Chu Thừa Trạch là người có trách nhiệm, đồngthời còn có giáo dục, có phong độ. Giống như cô vẫn luôn dựa vào ngườikhác vậy…
Suy nghĩ trong đầu thế này quá mức tiêu cực, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ hả!
Thẩm Đại Ngưng tới thẳng nhà họ Chu, đừng hỏi cô vì sao muốn đến, hiện giờcô không muốn tự hỏi “nguyên nhân” gì gì đó. Chu Thừa Trạch không ở nhà, ngược lại không phải vì đi hẹn hò, hình như là bởi vì công việc nào đócòn chưa xong, hợp đồng đã sớm kí, giai đoạn trước cũng vẫn phối hợp,hiện giờ sắp kết thúc, đương nhiên Chu Thừa Trạch không thể vắng mặt,nghe nói là tối qua đã lên máy bay đi rồi.
Tin tức của Chu ThừaTrạch là hai người cháu “tốt bụng” của Chu Thừa Trạch truyền cho cô, côkhông có hứng thú như trước, bèn đi chơi cùng Mưa Nhỏ.
Đối với việc cô đến, Chu Ôn Hòa vẫn không chào đón như cũ, nhưng đành chịu, Mưa Nhỏ rất hoan nghênh.
“Mẹ…” Lần này Mưa Nhỏ không trực tiếp nhào vào lòng Thẩm Đại Ngưng, có lẽ làlần trước bị cô đánh, hoặc ít hoặc nhiều nhóc con đều có chút bóng ma.
Thẩm Đại Ngưng ngoắc ngoắc tay, bảo Mưa Nhỏ đến. Mưa Nhỏ vẫn lon ton chạy tới.
Chu Ôn Hòa già cả đứng ở đó mắt trợn trắng, vẫn còn chăm chỉ chạy tới nhưvậy làm gì chứ. Chỉ là trong lòng Chu Ôn Hòa thầm hừ lạnh, dù sao ThừaTrạch cũng không có ở nhà, người phụ nữ này giày vò thế nào cũng vô ích, có điều Chu Ôn Hòa vẫn có chút khó chịu, trực tiếp tìm Thẩm Đại Ngưng,rất không vui, “Sao, không làm việc tiếp à, chăm chỉ tới đây như vậycơ.”
“Không có cách nào cả, con gái quan trọng hơn công việc mà.”Cô ngẫm nghĩ, “Không so được với mấy người, xem công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Chu Ôn Hòa lại tiếp tục tức giận, lời này, khôngphải là nói Chu Thừa Trạch vì công việc mà bỏ lại con gái hay sao? Mấyhôm nay Thừa Trạch vẫn ở nhà, chỉ mới rời đi ngày hôm qua, vậy mà đã bịquy kết vậy rồi. Ông vừa định nổi bão, Dương Khả Lam lập tức kéo Chu ÔnHòa vào phòng, già đầu rồi còn chấp nhặt với tiểu cô nương, cũng haygớm.
Thẩm Đại Ngưng bế Mưa Nhỏ, “Mưa Nhỏ vẫn còn bất mãn với mẹ à?”
Mưa Nhỏ lắc đầu như trống bỏi, “Không có… Có điều mẹ hung dữ lắm.”
Thẩm Đại Ngưng nở nụ cười, bế con gái đi đến ngồi dưới tán cây rất lớn. Lúcnày cô mới đẩy Mưa Nhỏ từ trong lòng mình ra, để Mưa Nhỏ ngồi trên đùimình.
“Mưa Nhỏ, mẹ hỏi con vài câu, con đều phải trả lời thànhthật, được không?” Cô cười cười, ngẫm nghĩ, lại thêm một câu, “Như vậythì về sau mẹ sẽ không hung dữ nữa.”
Mưa Nhỏ gật gật đầu, lúc mẹ không hung dữ, thật ra cũng rất tốt.
“Cô Liễu đó đối tốt với con không?”
Mưa Nhỏ gật đầu.
“Con thích cô Liễu đó không?”
Mưa Nhỏ lại gật đầu, cô Liễu đối xử với bé rất dịu dàng, còn mua cho bé váy mới giày mới nữa, hơn nữa hình như cô Liễu còn được giải thưởng gì đó,rất lợi hại á, bé thích người lợi hại.
Không hiểu sao lòng Thẩm Đại Ngưng lại trở nên chua xót, “Vậy nếu bố con và cô Liễu ở bên nhau, con có vui không?”
Mưa Nhỏ suy nghĩ ý trong lời của cô, ngẫm nghĩ, “Vui ạ, cô Liễu đối với con rất tốt, còn mua cho con rất nhiều thứ ngon nữa.”
Lần này lòng Thẩm Đại Ngưng không chỉ chua xót nữa, cô nhìn con gái, sau đó lại cười, quả nhiên là cô sinh ra mà. Cô từ bỏ quyền nuôi nấng Mưa Nhỏkhông chút do dự, Mưa Nhỏ cũng có thể chấp nhận một người phụ nữ khácđến chiếm giữ thân phận mẹ của nhóc con này không chút do dự, thế giớinày quả nhiên là công bằng.
Cô nhìn Mưa Nhỏ, rất lâu không nói gì.
Mưa Nhỏ nhìn mẹ một hồi lâu, “Mẹ, me đang đau lòng sao?”
“Đau lòng sẽ khóc, con có thấy mẹ khóc không?” Cô nhướng mày.
Mưa Nhỏ thật sự tìm kiếm nước trong mắt mẹ, phát hiện không có nước mắt,vậy chính là không khóc, không khóc, cho nên mẹ không đau lòng? Cuốicùng Mưa Nhỏ đưa ra kết luận, mẹ không đau lòng.
“Mẹ, ngồi ở đây không vui gì cả, chúng ta đi chơi đi!” Mưa Nhỏ nhìn Thẩm Đại Ngưng cầu khẩn.
Thẩm Đại Ngưng cũng nhìn Mưa Nhỏ, rốt cuộc thỏa hiệp gì đó, như vậy cũngtốt, trẻ con cần gì phải mẫn cảm như vậy chứ. Chuyện của người lớn vốnkhông nên đề cập với trẻ con, tuy rằng trên mặt tình cảm thì rất muốnđứa trẻ có thể nhất trí với mình.
Thẩm Đại Ngưng bế Mưa Nhỏ đi đến dưới tán một gốc cây thấp, cô đặt Mưa Nhỏ lên trên một cành cây, MưaNhỏ rất thích chơi trò này. Mưa Nhỏ ngồi trên cành cây, ôm chặt lấy thân cây, sau đó có người không ngừng lắc lắc cành cây đó.
Thẩm Đại Ngưng vừa rung cành cây, vừa chú ý tới Mưa Nhỏ, sợ Mưa Nhỏ sẽ ngã xuống.
Tinh thần và thể lực của Thẩm Đại Ngưng không quá tập trung, cô suy nghĩ xem tại sao bản thân mình lại có chút khó chịu như vậy. Rất đơn giản á, côvà Chu Thừa Trạch đã ly hôn, anh ta cưới người khác, là chuyện rất bìnhthường. Cô khó chịu có lẽ là vì Chu Thừa Trạch già như vậy mà vẫn cóngười cần, còn cô lại vẫn độc thân, cô điểm qua các ngôi sao nam tronggiới giải trí một lần, nghĩ xem có cần tạo scandal với ai không. Có điều con cô cũng đã sinh rồi, người ta có thể ghét bỏ cô không nhỉ, nhưng cô lại lập tức nghĩ, dựa vào cái gì mà phụ nữ sinh con xong thì đều hạ giá chứ? Cô sẽ đi tìm người thật trẻ trung, vừa anh tuấn lại có tiền, tốtnhất là tính cách cũng không tệ lắm…
Mưa Nhỏ chơi đủ rồi, muốn chơi đuổi bắt. Thẩm Đại Ngưng đành phải phối hợp…
Chỉ là Mưa Nhỏ chạy đến cuối thì kêu một tiếng vô cùng thê thảm, toàn thân đều rất bẩn.
Thẩm Đại Ngưng thở dài, nhéo nhéo mặt con gái, “Con là con mèo hoa sao?” Mặt hoa hoét như vậy.
“Con không phải mèo hoa, con là bảo bối mẹ sinh ra.” Mưa Nhỏ mở to hai mắt nhìn cô.
Được rồi, bảo bối.
Tuy Thẩm Đại Ngưng ghét bỏ con gái bẩn, nhưng vẫn ôm lấy con gái. Đến khicô đi qua, phát hiện Chu Thừa Trạch không biết đã về từ lúc nào rồi, hơn nữa dường như còn nhìn mình một hồi lâu nữa. Dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh, tựa hồ ở bên ngoài làm mấy chuyện mệt muốn chết vậy, ngay cảquần áo cũng chưa kịp thay, có lẽ là từ ngoài về còn chưa vào nhà?
“Bố.” Chu Tiểu Ngữ nhìn thấy Chu Thừa Trạch, kêu lên đầy ngạc nhiên và vui vẻ.
Thời gian Chu Thừa Trạch ở bên Mưa Nhỏ nhiều hơn trước, vô hình trung nuôidưỡng cho Mưa Nhỏ vài phần cảm giác ỷ lại. Chu Thừa Trạch vẫn không quan tâm sao Thẩm Đại Ngưng lại ở đây như cũ, anh chỉ nhìn mặt Mưa Nhỏ, bịgương mặt nhỏ bẩn thỉu của Mưa Nhỏ đánh bại. Anh đi qua, vươn tay laulau mặt cho con gái, phát hiện lau không sạch, vì thế anh cau mày, ômMưa Nhỏ qua, “Bố đưa Mưa Nhỏ đi tắm nào.”
Mưa Nhỏ vươn tay liền tiến vào cái ôm của Chu Thừa Trạch.
Thẩm Đại Ngưng nghĩ về thái độ của Chu Thừa Trạch, anh ta thế này là kéo dài khoảng cách với mình?
Cô cau mày nhìn anh, ngay cả đầu anh cũng không quay lại. Điều này làm cônhớ tới khoảng thời gian hai người kết hôn được không bao lâu, khi đóLiễu Tư Ngôn liên lạc với anh, nhưng chuyện anh làm là không để ý đếnLiễu Tư Ngôn, hoàn toàn duy trì khoảng cách với Liễu Tư Ngôn, thậm chínói rất rõ, bảo Liễu Tư Ngôn gặp được người thích hợp thì hãy cứ lấy,chuyện kia bất luận anh sai đến mức nào thì trên mặt tình cảm anh đãkhông cho Liễu Tư Ngôn được gì nữa. Khi đó đối diện với thái độ này củaanh, Thẩm Đại Ngưng thường chế nhạo anh, nói anh là người đàn ông vôtình. Anh cũng không để ý tới cô, mặc cô nói gì thì nói. Thậm chí khianh hội họp với bạn bè, có người nhắc đến chuyện của Liễu Tư Ngôn cố ýlàm cô lúng túng, anh cũng ra mặt nói với mọi người, đừng nhắc đến LiễuTư Ngôn nữa, nếu như vẫn coi nhau là bạn. Nếu anh lựa chọn kết hôn vớicô, như vậy anh và Liễu Tư Ngôn tất nhiên đã không thể được nữa, tuy anh mắc nợ Liễu Tư Ngôn, anh có thể giúp đỡ một chút về mặt vật chất, nhưng về mặt riêng tư thì vẫn không gặp mặt thì tốt hơn, như vậy đều tốt chohai bên. Anh luôn như thế, làm ra quyết định thì sẽ gánh vác hậu quả,bất kể người khác nói anh như thế nào.
Mà hiện tại thì sao!
Thẩm Đại Ngưng nghĩ, bản thân mình cũng nhận được kiểu thái độ mà lúc trước Liễu Tư Ngôn nhận được rồi nhỉ!
Anh ta quyết định ở bên Liễu Tư Ngôn, vì thế không còn bất cứ liên hệ gì với mình nữa.
Cô cười lạnh, lúc này mới phát hiện mình đứng ở đây đã lâu lắm rồi. Côtrực tiếp vào nhà, Chu Thừa Trạch đã gội đầu tắm rửa cho Mưa Nhỏ, tócMưa Nhỏ vẫn còn hơi ướt. Chu Thừa Trạch nhìn cô một cái, dường như muốnbảo cô giúp Mưa Nhỏ xử lý một chút, sau đó anh liền vào phòng mình.
Thẩm Đại Ngưng nhìn Mưa Nhỏ, “Mưa Nhỏ ngoan, đi bảo bà nội sấy tóc cho con đi.”
Mưa Nhỏ nhìn cô, bĩu môi đi tìm bà nội.
Thẩm Đại Ngưng thì nhìn cửa phòng Chu Thừa Trạch, cô nở nụ cười, đi qua,trực tiếp mở cửa ra rồi đi vào. Chu Thừa Trạch đang chuẩn bị đi tắm, áođã cởi ra, vì thế nửa thân trên để trần, thậm chí anh đã kéo khóa quầnxuống rồi. Sau khi phản ứng lại, anh kéo khóa quần lên rồi lạnh lùngnhìn Thẩm Đại Ngưng.
Thẩm Đại Ngưng đang ở trong mắt anh, rất tốt bụng đóng cửa lại.
Sắc mặt anh âm trầm, cô lại cố tình để lộ ra gương mặt có ý cười như ẩn như hiện, “Chu Thừa Trạch, anh không dám nhìn tôi à?”
Anh thờ ơ nhìn cô, tựa hồ cô nói gì làm gì cũng đã không còn ảnh hưởng đến anh một chút nào nữa.
Cô đi đến trước mặt anh, anh không lùi ra sau, giống như thái độ cươngquyết nào đó, “Vừa rồi anh không liếc mắt nhìn tôi một cái nào, hiện giờ lại là ánh mắt thế này, chậc chậc, anh như vậy thật sự sẽ khiến tôihiểu lầm đó, nghĩ là sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến anh quá nhiều, vì thế anhdứt khoát không nhìn tôi…”
Cô đứng trước mặt anh, coi ngực anh như bối cảnh, ngón tay trượt nhẹ trên ngực anh, mang theo vài phần cảm giác quyến rũ quỷ dị, mà ánh mắt cô, tràn ngập mị hoặc.
Anh tóm lấy tay cô, “Ra ngoài.”
Cô giãy giụa, ngược lại đưa hai tay quấn lấy cổ anh, “Giả vờ là đàn ôngtốt cái gì, nếu anh là đàn ông tốt, anh sẽ cùng tôi sinh Mưa Nhỏ sao?”Cô cười nhạo anh, lập tức phát hiện cơ thể anh hơi cứng đờ, có lẽ lờinày của cô, đâm vào vết sẹo nào đó của anh, “Thôi đi, anh chính là loạiđàn ông như vậy, sẽ bị mê hoặc… Có điều nhìn dáng vẻ tức giận này củaanh, ai không biết còn thật sự nghĩ anh là chính nhân quân tử ấy chứ!”
Sắc mặt Chu Thừa Trạch ngày càng khó coi, hai tay cô quấn trên cổ anh. Anhtrực tiếp đẩy cô xuống giường, cô ở dưới cơ thể anh, tóc cô xõa trêngiường, lộ ra giương mặt kiều diễm của cô, gương mặt còn hấp dẫn hơn đóa hoa tươi, cô cười xấu xa, vậy mà lại không khiến người ta ghét, màgiống như loài hoa kì lạ nào đó có thể gây nghiện, rõ ràng biết là không được chạm vào, những vẫn cứ chạm đến.
Khóe miệng cô cong lên, giống như vầng trăng non.
“Cô là muốn thế này?” Anh nhướng mày nhìn cô ở dưới cơ thể mình, ngữ khí lại rất bình tĩnh.
“Phải.” Cô thản nhiên thừa nhận.
Ngay lập tức cô nhìn thấy nụ cười khẽ của anh, thật ra cô oan uổng anh rồi,anh không lộ tuổi một chút nào, trên mặt không có nếp nhăn, trên đầukhông có tóc bạc, anh không chỉ nhìn qua đầy soái khí, mà còn có mùi vịthâm trầm năm tháng lắng đọng lại nữa, rất đậm đặc, cũng rất hấp dẫn.
“Như vậy mới có thể chứng minh sức quyến rũ của cô? Cô dùng sự rạn vỡ tìnhcảm hai mươi năm của người khác để chứng minh sức quyến rũ trên gươngmặt này của cô, rất kiêu hãnh đấy nhỉ? Hiện tại lại muốn dùng phươngthức tương tự để chứng minh sức quyến rũ của cô? Bởi vì chỉ có thể là cô nói không cần người khác, không thể là người khác không cần cô, tất cảmọi người đều nên vây quanh cô, một khi không vây quanh cô, vậy thì côphải đi tuyên bố về sự tồn tại của mình.” Khóe miệng anh vẫn có ý cười,không châm biếm, rất bình tĩnh, anh dùng một tay nâng cằm cô lên, rấtdùng sức, đau đến mức mặt cô biến sắc, “Thẩm Đại Ngưng, tôi có thể thành thật nói với cô, cô vẫn có sức quyến rũ như trước. Có điều, con ngườita bị đùa bỡn một lần rồi, không thể tiếp tục bị đùa bỡn lần thứ hainữa.”
Tay anh buông cằm cô ra, đồng thời anh đứng lên từ trên người cô, không nhìn cô.
“Anh cảm thấy tôi đang đùa bỡn anh?” Cô ngồi dậy từ trên giường.
Anh không quay đầu lại, nhưng dừng bước chân, “Nếu không thì sao? Tự cho là đúng nghĩ cô nhớ nhung tôi?”
“Đúng vậy, vì sao anh không cho là tôi nhớ nhung anh! Anh có nhiều fan nhưvậy, đương nhiên có vốn liếng khiến tôi nhớ nhung anh.”
Lần này Chu Thừa Trạch xoay người nhìn cô, “Thẩm Đại Ngưng, cô diễn rất kém.”
Một người phụ nữ nhớ nhung một người đàn ông, là biểu hiện như của cô sao?
Diễn rất kém? Cô cười cười, tay phải nắm chặt lấy ga giường, “A, xem ra anh vẫn chưa mờ mắt rồi, tôi quả thực có ý đồ khác.”
Anh nhìn cô tìm tòi nghiên cứu mấy giây, thật sự không cảm thấy cô đang phá anh và Liễu Tư Ngôn, “Bởi vì chuyện trong nhà cô?” Khóe miệng anh hơihé ra, có lẽ là cảm thấy chuyện đó không liên quan gì đến mình, “Cô cóthể ra ngoài rồi.”
Anh nói xong liền đi vào phòng tắm.
Bàntay đang nắm chặt ga giường của Thẩm Đại Ngưng rốt cuộc buông ra, côdùng lời nói có chút diễn châm chọc anh rất nhiều lần, không ngờ rằng có một ngày anh lại dùng lời nói bảo rằng cô không biết diễn đến châm chọc cô triệt để.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]