Tin đồn càng lan càng mạnh, tôi thật không ngờ tinh thần hóng chuyện củamọi người lại sôi nổi đến vậy, một ngọn gió nhỏ cũng có thể thổi thànhtrận lửa hừng hực. Nhưng mà tôi cũng không nghĩ chuyện đó là một chuyệnquá mức nghiêm trọng, không phải vấn đề nó có nghiêm trọng hay không,chỉ là tôi không hy vọng nó sẽ ảnh hưởng gì đến tôi.
Tin đồn dù sao cũng sẽ qua thôi, tôi tự nói với mình như vậy.
Nhưng tôi thật không ngờ, Liễu Tư Ngôn lại nói chuyện với tôi một hồi, đó làsau một tiết thể dục, giờ thể dục vốn không quá được xem trọng, các họcsinh chơi gì thì chơi, không muốn chơi thì ở trong lớp làm bài tập thầycô giao. Tôi cũng muốn đi làm bài tập, nhưng mà Liễu Tư Ngôn gọi tôi.
Tôi là bạn học cùng lớp với cô ấy, nhưng học sinh trong một lớp sẽ chia rathành mấy nhóm nhỏ, tôi và cô ấy không ở cùng một nhóm, vì thế tôi cũngkhông trao đổi nhiều với cô ấy, càng không liên hệ nhiều, thậm chí có lẽ sau này tốt nghiệp rồi, gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi nhau, bởi vì quá mức xa lạ.
Tôi và cô ấy đứng ở cạnh sân thể dục, vẻ mặt cô ấykhông tốt lắm, cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới mở miệng: “Thẩm TâyNguyệt, tớ biết trong mắt rất nhiều người tớ không xứng với Chu ThừaTrạch, họ đều cảm thấy cậu ấy có gia thế tốt như vậy, mà tớ thì chẳng có gì cả, thậm chí thành tích cũng không được xem là ở mức hàng đầu. Cậulại có điều kiện gia đình rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hoa-ra-chi-vay/1947925/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.