🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Đại Ngưng tiếp tục vội vàng quay phim, thời gian quay rất gấp, ngay cảthời gian để cô quay về khách sạn cũng rất ít, nhiều khi quay xong cảnhnày, còn chưa kịp tẩy trang đã nằm ngủ luôn trên ghế, sau đó thì bịngười ta đánh thức, trang điểm lại rồi lại tiếp tục quay. Công việc bậnngập mặt như vậy, khiến cô chẳng rảnh mà tự suy ngẫm về rất nhiều thứ,nhất là hành vi rất khó hiểu gần đây của Chu Thừa Trạch. Mỗi ngày cô đều nhận được tin nhắn của Chu Thừa Trạch, nội dung thường rất đơn giản,hỏi cô đang làm gì, tình hình quay gần đây có thuận lợi không, Mưa Nhỏcó ngoan không. Cô nhìn những tin nhắn đó, không trả lời, nhưng lôi sốcủa Chu Thừa Trạch ra khỏi danh sách đen.

Không biết anh đang làm cái quỷ gì nữa, từ chỗ người đại diện của cô và mấyngười tự cho là cô rất quan tâm đến tin tức của Chu Thừa Trạch, cô biếtđược không ít tin tức về anh, gần đây anh không nhận việc gì cả, khôngchỉ thế, còn bỏ bớt không ít việc đã nhận lúc trước, rất nhiều nguồnthông tin đều đoán xem Chu Thừa Trạch như vậy là muốn làm gì.

Thẩm Đại Ngưng quay xong một cảnh, cũng đang suy nghĩ đến vấn đề đó, anhmuốn làm gì. Lúc trước anh từ chối một vài việc, mục đích là muốn ở bênMưa Nhỏ nhiều hơn, bây giờ vậy mà lại từ chối tất cả công việc, tận lựcchừa thời gian trống ra. Cô cau mày ngồi, ngay cả trợ lý bưng hộp cơmđến cô cũng không nhìn. Bởi vì lúc này cô rất hậm hực, Chu Thừa Trạchlàm vậy, là bởi anh định kết hôn với Liễu Tư Ngôn? Chỉ có anh muốn kếthôn, anh mới có thể chừa ra một khoảng thời gian trống như vậy, dù saosau khi kết hôn, anh còn phải có thời gian rảnh để đi tuần trăng mậtnữa. Cô ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, cảm thấy họ đều rất khả nghi,có lẽ rất nhiều người trong số họ đã biết tin tức Chu Thừa Trạch muốnkết hôn rồi, có điều vì quan hệ nào đó nên họ không nói cho mình đây mà.

“Ăn cơm nào, nếu không ăn thì sẽ nguội đó.” Bạch Trăn thấy Thẩm Đại Ngưngcòn đang đờ ra, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở. Từ sau lần trướcThẩm Đại Ngưng nói cô một chút, bản thân Bạch Trăn trở về tự suy nghĩrất nhiều, Thẩm Đại Ngưng nói không đúng hoàn toàn, nhưng mấy năm nay cô quả thực có lỗi với bản thân mình, hiện giờ cô lại càng muốn sống vìbản thân mình. Chỉ là khi nói chuyện Thẩm Đại Ngưng rất không khách khí, lời nói tốt phát ra từ trong miệng Thẩm Đại Ngưng, đều có vẻ khiếnngười ta không thoải mái.

Lúc này Thẩm Đại Ngưng mới phục hồi tinh thần lại, “Đưa di động cho tôi.”

Bạch Trăn không biết cô muốn làm gì, nhưng vô cùng hiểu tính cách của ThẩmĐại Ngưng, nhanh chóng mang di động của Thẩm Đại Ngưng tới. Thẩm ĐạiNgưng vào hộp thư đến của mình, thấy tin nhắn gần nhất Chu Thừa Trạchgửi đến, thời gian là ngày hôm qua. Hôm nay sao không gửi tin nhắn đếnnhỉ, anh quên mất hay là định tối rồi gửi đến. Không nên mới phải, tênđó có tán thành việc buổi tối cầm di động nói chuyện phiếm đâu, đều làgửi tin nhắn đến vào ban ngày mà.

Cônghịch di động hồi lâu, rốt cuộc chấp nhận số phận bỏ di động qua. Xí,cái tên đó còn đang chuẩn bị kết hôn đấy, có rảnh đâu mà để ý đến mình.Tên đó không để ý đến mình, mình cũng chẳng thèm lãng phí thời gian trên người tên đó.

Cô ôm hộp cơm, gẩy gẩybới bới đồ ăn bên trong, ăn khoảng được một nửa, cô đã no rồi. Bạch Trăn lập tức đưa cho cô một cốc nước lọc ấm, sau khi ăn xong cô phải uốngnước. Vốn Thẩm Đại Ngưng đều uống một vài loại nước ngọt hoặc sữa chua,nhưng mấy ngày nay cô không có thời gian ở bên Mưa Nhỏ, thỉnh thoảng Khả Tinh và A Lan sẽ đưa Mưa Nhỏ tới trường quay phim, Mưa Nhỏ thấy ThẩmĐại Ngưng uống mấy thứ đó, cũng sẽ rất muốn uống. Khi Thẩm Đại Ngưngnhìn thấy tên các loại chất phụ gia được viết công khai trên các loại đồ uống đó, Thẩm Đại Ngưng nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích, cô làmhại mình thì không sao, nhưng không thể làm hại con gái được, vì thể côđổi thành uống nước lọc.

Thẩm Đại Ngưng vừa mới uống một ngụm nước, Khả Tinh và A Lan đã đưa Mưa Nhỏ đến.

“Mẹ.” Mưa Nhỏ mặc khá dày, chạy nhảy giống như một khối nhỏ, khơi dậy sự ấm lòng nói không nên lời.

Thẩm Đại Ngưng lập tức vươn hai tay, ôm Mưa Nhỏ đã chạy đến, “Mưa Nhỏ có ngoan ngoãn ăn cơm không?”

Mưa Nhỏ gật đầu, trả lời giòn tan, “Có ạ, con còn ăn hai bát to nữa.”

Thẩm Đại Ngưng nhìn về phía Khả Tinh, Khả Tinh gật đầu, hôm nay quả thật Mưa Nhỏ ăn không ít, có điều cái bát đó chắc chắn không thể dùng bát to đểmiêu tả được.

Mưa Nhỏ cuộn tròn tronglòng Thẩm Đại Ngưng, chúi đầu vào, giống như đang chơi trò che mặt nàođó. Một lát sau, Mưa Nhỏ mới hơi ngẩng đầu, ánh mắt híp thành một khenhỏ nhìn lén Thẩm Đại Ngưng, lại phát hiện mẹ bắt quả tang mình, vì thếngẩng đầu cười khanh khách. Mưa Nhỏ cười vô cùng vui vẻ, giống như đóahoa mặt trời vậy, mắt híp thành một vầng trăng khuyết nhỏ.

“Mẹ, khi nào thì bố đến thăm con?” Mưa Nhỏ kéo kéo quần áo của Thẩm Đại Ngưng.

“Con nhớ bố con?”

Thẩm Đại Ngưng đang muốn cảm thán sự kì diệu của huyết thống từ tận đáylòng, chợt nghe Mưa Nhỏ mở miệng: “Bố nhất định sẽ mua đồ chơi cho con.”

Được rồi, là nhớ đồ chơi.

Thẩm Đại Ngưng vỗ vỗ mặt Mưa Nhỏ, rất bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy thậtmay vì Mưa Nhỏ có thể vô ưu vô lo như vậy, không suy nghĩ quá nhiều,cũng không mẫn cảm, cho dù bị người ta cho là không tim không phổi thìcó sao, con bé có thể sống vui vẻ hơn rất nhiều người là được.

Lúc này đạo diễn giục Thẩm Đại Ngưng qua, cô bỏ con gái xuống, dặn Mưa Nhỏ phải ngoan ngoãn, rồi mới rời đi.

Trong trường quay phim, lúc này, mấy diễn viên đang nghỉ ngơi và đợi đến cảnh quay kế tiếp đều vây quanh Chu Tiểu Ngữ, họ đều rất thích Chu Tiểu Ngữ, chơi đùa với Chu Tiểu Ngữ là hoạt động giải trí thời gian gần đây củahọ, bởi vì dù là lúc Chu Tiểu Ngữ bĩu môi hoặc tức giận, đều có thểkhiến người ta cảm thấy vui vẻ.

“Mưa Nhỏ, nói cho chú biết nào, con thích mẹ hơn hay thích bố hơn?”

Chu Tiểu Ngữ, “Đều thích ạ.”

“Vậy không được, chỉ có thể thích một người thôi.”

Chu Tiểu Ngữ mím miệng không nói lời nào.

Người đàn ông lấy ra một thanh socola đưa tới trước mặt Chu Tiểu Ngữ, “Con nói thì chú sẽ đưa socola cho con.”

Chu Tiểu Ngữ chớp chớp mắt, tiến lên vừa hôn một bên má người đàn ông, vừa nhanh chóng đoạt lấy thanh socola, “Con thích chú.”

Một đám người cười ầm ĩ, nhóc con này, còn nhỏ thế mà đã ma lanh vậy rồi.

***********************

Khi Chu Thừa Trạch đến, anh nhìn thấy mọi người đang chơi đùa với con gáimình. Mọi người vừa thấy anh, lập tức tản dần ra, sau đó cùng chào hỏiChu Thừa Trạch, gác quan hệ với Thẩm Đại Ngưng sang một bên không nói,Chu Thừa Trạch chính là tiền bối của họ. Một bộ phận người ở đây coi Chu Thừa Trạch như thần tượng, hi vọng có thể duy trì được tiêu chuẩn caovà nhân khí cao sau mấy chục năm giống như Chu Thừa Trạch.

Chu Thừa Trạch gật đầu với mọi người, rồi lập tức bế Mưa Nhỏ lên. Mưa Nhỏvừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nhìn anh, “Bố, con nhớ bố.” Nói xong đầu nhóccon còn dụi dụi trong lòng Chu Thừa Trạch, bày tỏ nỗi nhớ mong của mình.

Sắc mặt Chu Thừa Trạch lập tức trở nên dịu dàng, lúc này mọi người đã hoàntoàn tản ra, họ đều nghĩ thầm trong lòng, thì ra ảnh đế cũng là ngườicuồng con gái, lúc ở cùng Chu Tiểu Ngữ, cả người đều tỏa ra thứ ánh sáng yêu thương.

“Bố, bố có vất vả không ạ?” Mưa Nhỏ vô cùng thông minh hiểu lòng người nhìn anh, “Có mệt không ạ?”

Chu Thừa Trạch cảm thấy những lời này được con gái nói ra thì có thứ cảmgiác quái dị không nói nên lời, “Bố rất tốt, bố không mệt. Mẹ con đi đâu rồi?”

“Mẹ con đi làm mẹ của người khác rồi.” Chu Tiểu Ngữ nghiêm trang.

Chu Thừa Trạch: …

Trong phim Thẩm Đại Ngưng diễn vai một người mẹ đơn thân, Thẩm Đại Ngưng đãtừng giải thích cho Chu Tiểu Ngữ, đó đều là giả, chỉ là diễn cho ngườikhác xem mà thôi. Nhưng bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ vẫn không hiểu, đều là giảrồi, mấy người xem đó sao lại ngốc như vậy chứ, thế mà vẫn còn muốn xemnữa.

Chu Thừa Trạch bế Mưa Nhỏ đến chỗ quay phim, cảnh này là kể về chuyện giữa Thẩm Đại Ngưng và bạn nhỏ kia, là một vài chuyện nhỏ cảm động lòng người của hai mẹ con..

Chu Tiểu Ngữ mở to mắt nhìn mẹ mình nắm tay một bạn nhỏ khác, lập tức nhìnvề phía Chu Thừa Trạch, “Bố, có phải bố quên thứ gì không?”

“Gì vậy?”

Chu Thừa Trạch liếc mắt nhìn con gái, nghĩ thầm chẳng lẽ con gái bị độngtác đó của Thẩm Đại Ngưng làm cho kích động à, có cần phải bế Mưa Nhỏ đi không nhỉ.

Mưa Nhỏ kéo áo Chu ThừaTrạch tỏ ý không bỏ qua, má cũng phồng lên phụng phịu, “Bố nói mà khônggiữ lời, đồ chơi, đồ chơi, đồ chơi…” Vẻ mặt cực kì kháng nghị.

Chu Thừa Trạch mở vòng tay ôm con gái ra, “Có có có, sao bố có thể quên mất đồ chơi của con được chứ!”



Cảnh này quay xong, Thẩm Đại Ngưng vội vàng đi đến chỗ Mưa Nhỏ. Vừa rồi côthấy Chu Thừa Trạch, tên này còn dám xuất hiện trước mặt cô nữa cơ đấy.Vừa rồi bởi vì thấy anh, cô còn hơi thất thần, bị đạo diễn đó mắng đếncẩu huyết giội đầy đầu. May là da mặt cô dày, nếu không cô mà giống nhưnữ phụ thì còn phải tìm một chỗ an tĩnh để lẳng lặng khóc lóc đau lòngnữa ấy.

Mưa Nhỏ cầm trên tay một vàimón đồ chơi là các động vật nhỏ, có rùa, có cua, có dơi… Đủ loại độngvật nhỏ, màu sắc còn không giống nhau nữa, hơn nữa cũng rất cứng.

Chu Tiểu Ngữ cầm đồ chơi nghiên cứu, bởi vì bố nói, mấy động vật nhỏ này có thể uống nước để lớn lên, chỉ cần ngâm mình trong nước, có thể ngày một lớn dần, thật thần kì thật thần kì quá.

Chu Thừa Trạch ngồi một bên, nhìn con gái lát thì cầm rùa, lát sau lại cầmcua, đôi mắt ngập tràn vẻ tìm tòi nghiên cứu và thích thú.

Không hiểu sao Thẩm Đại Ngưng cảm thấy được vài phần cảm giác vui vẻ hòathuận từ hai bố con này, cô khẽ ho, “Lại trở nên rảnh rỗi rồi ha.”

Lời là nói với Chu Thừa Trạch, kết quả Chu Tiểu Ngữ cầm đồ chơi đã chạytới, vui vẻ thuật lại với Thẩm Đại Ngưng, đại ý là đồ chơi này rất mớilạ, sẽ lớn lên, lớn đến thật sự rất lớn. Tiểu nha đầu không ngừng khoatay múa chân, dáng vẻ rất rạng rỡ.

“Được rồi, mẹ hiểu rồi, sau khi trở về sẽ lấy nước cho con chơi, được chưa?”

Chu Tiểu Ngữ hớn hở gật đầu.

Thẩm Đại Ngưng ngồi xuống chỗ đối diện Chu Thừa Trạch, giữa hai người là bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ đang tự chơi tự vui, ánh mắt Thẩm Đại Ngưng dạo trênngười Chu Thừa Trạch, cô luôn cảm thấy, những giây tiếp theo anh đều cóthể lấy chiếc thiệp mời từ trong túi áo ngực ra, hơn nữa còn vô cùng ácđộc mời cô đến tham dự hôn lễ nữa, cô đến tham dự chính là độ lượng vàchúc phúc, còn không thì chính là bụng dạ hẹp hòi và không thể quên tình cũ.

Làm người phải ra tay trước thìmới chiếm được lợi thế, “Sao hả, chuyện tốt sắp đến rồi à, thời gian cửhành hôn lễ là lúc nào, tôi phải xem xét lại xem có thể bớt chút thờigian đến tham dự không đã.”

Dù sao gần đây cô bận rộn, không chừa ra được thời gian rảnh, vậy tức là cũngkhông phải cô không muốn đi, là thật sự bận rộn đó.

Chu Thừa Trạch nhìn vẻ mặt hơi tức giận và chút khó chịu trong mắt cô, anhđoán giờ phút này ắt hẳn cô không thoải mái. Suy nghĩ của con người cũng thật kì lạ, nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ chỉ cảm thấy cô lại đang cốtình gây sự mà thôi.

“Không có hôn lễ.” Anh thản nhiên chống lại ánh mắt của cô.

Cô sửng sốt, quay đầu qua, “Anh có hôn lễ hay không liên quan đến tôi à, nói với tôi để làm gì.”

“Nói với em, em sẽ không cần bớt thời gian rảnh đến tham dự hôn lễ trong lúc bận rộn thế này.” Anh vẫn rất thản nhiên nhìn cô, có một loại ổn trọngbất động như núi.

Cô hừ một tiếng,“Anh đã già như vậy rồi, không nghĩ vì bản thân mình thì cũng phải nghĩcho Liễu Tư Ngôn chứ hả, ngần này tuổi rồi còn không kết hôn, anh thậtsự muốn người khác chờ thành bà già luôn à.”

Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi và cô ấy chia tay rồi.”

Hai mắt Thẩm Đại Ngưng trợn to nhìn anh, có chút khó hiểu, lại cảm thấykhông thể tưởng tượng nổi, đây là chuyện từ lúc nào vậy? Ngay sau đó cônhíu mày lại, “À, thì ra là anh bị đá à, bị người ta vứt bỏ, đáng đời.”

Nghe lời đó, vậy mà anh lại cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, đây mới là lời cô có thể nói ra. Anh nghe những lời hơi châm chọc hơi ghét bỏ nhưthế, vậy mà tâm tình lại tốt hơn tâm tình không biết nên nói gì khi ởbên Liễu Tư Ngôn rất nhiều, có lẽ sẽ khó chịu có lẽ sẽ không thoải mái,nhưng lại không khiến bản thân mình mệt như khi không biết nói gì nhưnglại phải tìm lời để nói.

“Em thậtthông minh, đoán đúng rồi, cho nên tôi vội vàng đến nói với em, để emvui vẻ một chút.” Anh cười phối hợp, dường như không để ý chút nào cả.

Cảm giác này thật quỷ dị, khóe miệng Thẩm Đại Ngưng cong lên, cô rất vuivẻ. Lần này cô chẳng làm gì cả, kết quả là người ta vẫn chia tay kìa,điều này chỉ có thể chứng minh, hai người họ trời sinh không thể ở bênnhau, đúng chứ. Không phải đã nói rồi sao, những người nhất định ở bênnhau, dù thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Những người không thể ở bên nhau,dù thế nào cũng không thể ở bên nhau.

Cơ mà, việc gì cô phải vui vẻ nhỉ, “Xí, nói cứ như anh vĩ đại lắm ấy, việc gì tôi phải vui vẻ vì chuyện của anh chứ.”

“Không vui em cười cái gì?”

“Tôi cười đâu mà cười, con mắt nào của anh nhìn thấy.”

Chu Thừa Trạch còn chưa kịp trả lời, bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ đã ngẩng đầu lênnhìn mẹ, “Hai con mắt đều nhìn thấy ạ.” Vừa rồi nhóc con nhìn mẹ mộtlát, rồi lại nhìn bố một lát, cảm thấy dáng vẻ bố mẹ nói chuyện rất thúvị rất đáng yêu.

Thẩm Đại Ngưng trừng mắt liếc con gái, con nha đầu chết tiệt này, theo phe ai thế hả!

*********************

Trở về khách sạn, Chu Tiểu Ngữ biến thành một bức tượng gỗ.

Nhóc con ngồi xổm trên mặt đấr, trước mặt nhóc con là một chậu thủy tinhnhỏ, trong chậu đã đổ đầy nước, đồng thời Mưa Nhỏ cũng thả những độngvật nhỏ đó vào trong nước, còn thả vài “hạt nước” lấp lánh vào nữa. Bọnchúng có thể uống nước để lớn lên, Mưa Nhỏ mở to hai mắt nhìn bọn chúng, sợ rằng mình không nhìn thấy quá trình lớn lên của tụi nhỏ.

Ai khuyên cũng không nhấc mông lên, Mưa Nhỏ cố chấp trông chừng chỗ đồ chơi của mình.

Thẩm Đại Ngưng không có cách nào, dặn dò Mưa Nhỏ, không thể thò tay vào chậu thủy tinh sờ chúng, nếu không cô sẽ ném toàn bộ mấy thứ này đi. ChuTiểu Ngữ cam chịu số phận gật đầu, mẹ là người có “tiền án”. Trước đâyChu Tiểu Ngữ chơi một món đồ chơi có thể nói là không buông tay, cũngkhông ngủ, mẹ nói nếu bé không buông tay thì sẽ ném đi, bé vẫn ôm khưkhư, sau đó mẹ thật sự ném đi…

ThẩmĐại Ngưng tắm xong rồi đi ra, phát hiện con gái vẫn còn ngồi xổm ở đó,vô cùng tức giận nhìn Chu Thừa Trạch, “Anh xem anh mấy thứ khỉ gió anhmua kìa.”

“Rất tốt mà, con gái rất thích.”

Thẩm Đại Ngưng lượn tới lượn lui trong phòng, cũng không tìm được lí do đểphản bác, ngược lại cô bị dáng vẻ ung dung nhàn nhã kia của Chu ThừaTrạch làm cho tức giận không nhẹ.

“Đây là phòng tôi.” Cô trừng mắt nhìn Chu Thừa Trạch, thức thời thì xéo đi.

Chu Thừa Trạch thong dong ngồi đó, “Định thu phí chiếm chỗ là bao nhiêu?”

Thẩm Đại Ngưng cào cào mái tóc vẫn còn ướt, “Có tiền giỏi lắm ha.”

“Là rất giỏi rất rất giỏi.” Anh buông tờ tạp chí trong tay, “Có được mấyngười đàn ông thấy tâm tình em không tốt thì liền cho em đến trung tâmthương mại trực tiếp quẹt thẻ đâu đúng không?”

“Đàn ông vô dụng mới ngại phụ nữ tiêu nhiều tiền, đàn ông hữu dụng chỉ lolắng người phụ nữ của mình tiêu tiền không đủ nhiều thôi.”

Lời châm chọc này…

“À, vậy là em có con mắt tinh tường có thể tìm được người đàn ông lo lắng em tiêu tiền không đủ nhiều?”

Mấy ngày không gặp, đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn anh hồi lâu, rồi xoay người qua không thèm nhìn anh nữa.

Những ngày kế tiếp, cả người Thẩm Đại Ngưng không tốt lắm. Cô hậu tri hậugiác phát hiện, trong cuộc sống của mình khắp nơi đều có Chu Thừa Trạch, từ sáng sớm anh đã kéo Chu Tiểu Ngữ đi ăn sáng, nhân tiện cũng kéo côcùng đi luôn. Cô đến trường quay phim, anh sẽ ôm Mưa Nhỏ chơi ở một bên, chờ cô quay phim xong, anh bế Chu Tiểu Ngữ tới, đến lúc ăn cơm, lại ăncùng nhau.

Chờ đến khi Thẩm Đại Ngưngcó thời gian nghỉ ngơi muốn ở lại khách sạn đánh một giấc no say, ChuThừa Trạch lại có ý định đưa Mưa Nhỏ ra ngoài chơi, cô bất động, anh lại nói bóng nói gió với cô, được thôi, anh cũng có thể nhân cơ hội này đưa Mưa Nhỏ về, vì thế Thẩm Đại Ngưng không thể không cùng hai bố con kiara ngoài chơi.

Không biết bắt đầu từkhi nào, trên mạng xuất hiện một vài bức ảnh chụp Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đưa Chu Tiểu Ngữ ra ngoài chơi, dần dần có tin đồn, Chu ThừaTrạch và Thẩm Đại Ngưng hợp lại. Fan của Thẩm Đại Ngưng và Chu ThừaTrạch lại một lần nữa càn quét internet, những fan lý trí thì tỏ ý rằngđương sự còn chưa lên tiếng, họ sẽ không tin gì cả, dù sao Chu ThừaTrạch và Thẩm Đại Ngưng cũng có con, hai người cùng nhau đưa con rangoài chơi, đó là chuyện rất đương nhiên, chưa hẳn là hai người đã vềbên nhau. Fan của Thẩm Đại Ngưng thì tỏ ý là Thẩm Đại Ngưng có thể tìmđược người đàn ông trẻ hơn Chu Thừa Trạch nhiều, chẳng cần phải bám lấyChu Thừa Trạch không buông. Fan của Chu Thừa Trạch thì châm chọc ThẩmĐại Ngưng thế này là đang tiêu phí Chu Thừa Trạch. Cộng đồng fan của hai người thì bày tỏ tâm nguyện rằng họ hi vọng hai người hòa hảo như lúcđầu. Tóm lại trên mạng, nhờ những phe này mà tin đồn về hai người càngngày càng hot.

Bản thân Thẩm Đại Ngưng cũng phát hiện, sao tên Chu Thừa Trạch này không có ý định rời đi vậy?

Hôm nay trước khi đến trường quay phim, ma xui quỷ khiến cô lại nhìn vềphía Chu Thừa Trạch, “Anh thế này là có ý muốn theo đuổi tôi?”

Chu Thừa Trạch liếc cô một cái, mặc quần áo cho Mưa Nhỏ như cũ, động tácliên tục, không chậm lại chút nào, “Rốt cuộc em cũng phát hiện rồi.”

Thẩm Đại Ngưng đá cửa.

Sao không chết đi.

Sau khi ra khỏi cửa, cô nhớ đến màn đối thoại vừa rồi, chẳng hiểu tại sao lại nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.