Chu Tiểu Ngữ không thích nhất là những lúc thế này, vậy mà mấy đứa bạn thân kéo cô ra ngoài lại còn nói với cô, tỉ lệ gặp phải chuyện như thế nàyrất nhỏ, cô vô cùng muốn nói lại, đúng vậy, tỉ lệ rất nhỏ, vậy mà saolần nào cũng để cô gặp phải chứ. Thật ra cũng không phải chuyện gì quáto tát, chính là một đám người thuê phòng vui đùa ầm ĩ, chơi một vài trò chơi, ai thua thì phải biểu diễn một tiết mục nào đó, thật ra nội dungtiết mục cũng không có gì, hát hò kể chuyện hoặc kể chuyện cười đềuđược, nhưng đối với Chu Tiểu Ngữ mà nói, cô không giỏi trò nào hết.
Được rồi, Chu Tiểu Ngữ tự ti nhất là ở chỗ người khác đa tài đa nghệ, trongkhi cô chẳng có tài nghệ nào cả, cô thuộc kiểu người hết ăn lại nằm,kiên định cho rằng cuộc đời con người hẳn là nên dùng để hưởng thụ. Vìthế cô ghét học múa vì quá mệt, học đàn piano thì không thú vị, học nhạc cụ thì chán… Nói tóm lại, Chu Tiểu Ngữ không biết gì cả. Người ta bảođừng để con cái thua ngay tại vạch xuất phát, Chu Tiểu Ngữ cảm thấy tácdụng lớn nhất của mình chính là dùng để tôn vạch xuất phát của người talên cao hơn người bình thường.
Chu Tiểu Ngữ đỡ trán, vô cùng muốnche mặt lại. Mấy lần trước thua vì uống rượu hoặc chơi kéo búa bao, bịbắt phải biểu diễn tiết mục nào đó, bây giờ thì sao, chỉ là truyền mộtchén rượu trong tay thôi, vậy mà cũng có thể dừng lại ngay trong tay côđược, ngay cả chút tẹo vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hoa-ra-chi-vay/1947888/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.