🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Đại Ngưng rất vinh dự bị cảm, sau nửa đêm đón gió lạnh, lãng mạn chuyển thành ngồi trong bệnh viện, một tay Thẩm Đại Ngưng được truyền nước,tay còn lại kéo giấy lau nước mũi, chỉ là giấy cách cô hơi xa, cô vớivới một lát, cũng chỉ có đầu ngón tay chạm được, phẩm chất đặc biệt củangười lười lúc này lại lộ rõ, cô không biết nhúc nhích cơ thể một chút – Ánh mắt của Chu Thừa Trạch dừng ở ngón tay cô, qua mấy giây, vẻ mặt anh trở nên méo mó khó coi, có lẽ là thật sự không nhịn được, cuối cùng anh vẫn đi lên trước, ném giấy vào trong lòng cô.

Thẩm Đại Ngưng bắt được giấy, lau lau mũi, “Cảm ơn nhé!”

Vẻ mặt của Chu Thừa Trạch giống như chẳng buồn nói nữa.

Đây là lần thứ hai anh đưa cô đến bệnh viện, trước kia cũng không cảm thấyđược cơ thể cô hỏng bét như vậy, có điều người xem như anh thấy sốtruột, bản thân cô thì lại tỏ ra không đáng ngại, ngược lại hỏi anh, bịbệnh không phải là chuyện rất bình thường sao?

ThẩmĐại Ngưng nằm trên giường bệnh, Chu Thừa Trạch thì ngồi trên ghế cạnhgiường bệnh. Hai người bạt gió trên cầu mấy giờ liền, lại đến bệnh việnquăng quật mấy tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần sáng, ngày hôm sau cứ bấttri bất giác đến như vậy.

“Em thật sự muốn đi quay quảng cáo đó tiếp à?” Chu Thừa Trạch nhíu mày lại, mắt chăm chú nhìn cô.

“Sao, tiếc em à, nói rõ ra xem nào!”

Chu Thừa Trạch mang dáng vẻ mặc kệ cô, thu hồi ánh mắt, “Nghe nói phải xuống nước?”

“Chuyện này đều là hỏi thăm từ chỗ trợ lý của em, còn nghe nói, anh cũng không biết ngượng à mà nói vậy.”

Chu Thừa Trạch hít sâu môt hơi, “Thẩm Đại Ngưng!”

“Rồi rồi, em là nghĩ thế này, em bị cảm, người không thoải mái, e rằng quảng cáo đó cũng rất không thoải mái, hai cái không thoải mái cùng giảiquyết luôn, không phải rất tốt sao? Nếu không một cái không thoải máirồi tiếp đến là một cái không thoải mái khác, vậy quá nhiều thời giankhông thoải mái còn gì.” Cô lại lau lau mũi, cảm thấy mình nói rất cóđạo lý, cô chẳng phải người có tính chuyên nghiệp gì đâu, chỉ là cảmthấy đây là quảng cáo cuối cùng, quay xong là cô có thể tự do phân bổthời gian của mình rồi, nếu không thì vẫn sẽ có thứ cảm giác không thoải mái vì mình còn có việc chưa làm xong.

Chu Thừa Trạch cũng không còn cách nào, “Trước kia em đều như vậy?”

“Lúc không có anh thì em mới không vướng phải cảnh xui xẻo sinh bệnh…” Côliếc nhìn anh một cái, phát hiện sắc mặt anh không đẹp chút nào, “À, ýcủa em là… Ơ kìa, hình như nước truyền xong rồi kìa, mau tới gỡ kim tiêm cho em.”

Lúc này Chu Thừa Trạch mới đi qua, gỡ kimtiêm xuống cho cô, sau khi xác nhận không có máu chảy ra, anh mới yêntâm. Thẩm Đại Ngưng bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc quần áo vừa phát biểusự khó hiểu của mình, “Vì sao em có cảm giác đứng lên từ trong ổ chăn ấm áp như lấy mạng người vậy, Mưa Nhỏ có thể tự đứng dậy rất nhanh, saosống mấy chục năm rồi mà còn chẳng bằng một đứa trẻ vậy nhỉ.”

“Em cũng biết cơ đấy.”

“Anh khen em một chút xem, không được à!”

“Em là càng sống càng trẻ, hấp dẫn, quý giá, không thể trải qua gió táp mưa sa, ổ chăn ấm áp mới hợp với em.”

“Chu Thừa Trạch, sao anh nói mấy lời kiểu này khiến em muốn nôn vậy nhỉ.”

Chu Thừa Trạch tức giận nhìn cô, “Đó là em có bệnh.”

Chu Thừa Trạch cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô, sau khi rakhỏi bệnh viện, trời cũng chưa sáng hoàn toàn, nơi nơi đều im ắng, gầnnhư không nhìn thấy được một ai, một vài cửa hàng nhỏ ngoài bệnh việncũng vẫn chưa mở cửa đón khách. Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đi ănchút gì đó, cháo nóng hổi và một vài món ăn kèm, hai tay Thẩm Đại Ngưngcầm bát cháo, coi bát cháo như chiếc lò ấm áp.

“Thếnày có thể khiến anh nhớ tới năm tháng xanh tươi, đến trường rất sớm,sau đó mua bữa sáng cho cô gái mình thích không.” Thẩm Đại Ngưng híp mắt nhìn anh.

“Không.”

“Đồ vô tình!”

Chu Thừa Trạch không nói gì, anh vẫn luôn cảm thấy những người nhớ về quákhứ hết lần này đến lần khác, phần lớn là cuộc sống không như ý, muốntìm chút hồi ức tốt đẹp, đã là chuyện tận đẩu tận đâu rồi, còn nhớ lạicũng có ý nghĩa gì, “Chẳng lẽ em đã làm chuyện như vậy?”

Thẩm Đại Ngưng lắc đầu, có điều cô thật sự nhớ đến điều gì đó, “Nói cho anhmột bí mật này, hồi em học cấp ba, đợt Noel, có một nam sinh mua rấtnhiều thứ ngon cho em, còn nhờ người khác chuyển cho em. Nhưng em khôngthích nam sinh đó, lại không muốn tự mình trả lại cho cậu ta, là khôngmuốn nhìn thấy cậu ta đó. Cho nên em liền vứt mấy thứ đó vào thùng rác,nhưng lúc muốn ném quả táo to mà cậu ta mua, quả táo đó rất to rất đỏ,em cảm thấy ném đi thì thật đáng tiếc, không nỡ ném, lại không muốnngười khác cảm thấy người như em quá sao sao đó, cho nên em lặng lẽ gặmtáo ở một chỗ.”

Chu Thừa Trạch nghe xong, thiếu mỗi nước mắt trợn trắng.

Thẩm Đại Ngưng không thích vẻ mặt này của anh, “Làm sao, em như thế là không lãng phí, mấy thứ quá tốt, ném vào thùng rác rất lãng phí, anh có biếtdịp Noel táo đắt đến mức nào không hả? Một quả, cũng phải hơn mười đồngđấy.”

Khóe miệng Chu Thừa Trạch co rút, anh cảm thấy mình an tâm ăn bữa sáng thì tốt hơn.

Ăn sáng xong, Chu Thừa Trạch mới đưa cô đến nơi quay quảng cáo. Sau khitới đó, Thẩm Đại Ngưng đuổi anh đi, bảo anh mấy giờ sau quay lại, ChuThừa Trạch là bị cô đẩy đi.

Sau khi Chu Thừa Trạchrời đi, cô mới hóa trang rồi vân vân và vân vân, sau khi chuẩn bị xong,mới bắt đầu quay. Cô phải xuống nước, chỉ để cho thấy chiếc đồng hồ màcô làm đại diện không thấm nước, còn có thể để người ta tự do làm đủloại động tác trong nước, vui chơi không chút cố kị. Nước rất lạnh, côcổ vũ mình hồi lâu thì mới trực tiếp nhảy xuống.

Bởi vì không muốn vào trong nước nhiều lần, cô rất chăm chú nghe đạo diễnnói, mỗi động tác đều làm theo ý đạo diễn, cố gắng làm được đến cảm giác mà đạo diễn muốn.

Chu Thừa Trạch cũng không rời đi, anh đứng ở một góc có thể nhìn thấy cô, hay tay khoanh lại nhìn về phía cô. Rơi xuống nước, nổi trên mặt nước, phủ thêm quần áo trao đổi vớiđạo diễn, lại xuống nước…

Anh có thể nhìn thấy châncô đang không ngừng run run, thậm chí có một lần thiếu chút nữa là côđứng không vững. Anh gần như có thể đoán được, khi cô quay xong quảngcáo này, cô sẽ không nói với anh cô quay vất vả đến mức nào, cũng sẽkhông nói hoạt động tâm lý của cô lúc đó, cô sẽ chỉ nói với anh – quátốt rồi, cuối cùng cũng xong.

Không phải vì thể hiện cô kiên cường cỡ nào vĩ đại cỡ nào, vẻn vẹn chỉ là không có thói quenđó thôi. Không phải nói mình không vất vả thì thật sự không vất vả, cũng không phải nói mình không đau thì từ trước tới nay chưa từng đau.

Quay xong quảng cáo này, Thẩm Đại Ngưng lập tức đi tắm rửa, sau đó mặc quầnáo, rồi chui vào căn phòng có máy sưởi ấm áp. Trợ lý mang nước lọc vàthuốc tới cho cô, bảo cô mau uống. Cô vừa ho, vừa uống thuốc, dáng vẻcần đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.

Khi Chu Thừa Trạch vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh nước mũi của Thẩm Đại Ngưng chảy xuống thành chuỗi.

Thẩm Đại Ngưng trừng mắt nhìn anh, khi anh đi tới, cô lập tức ôm anh, lautoàn bộ nước mũi vào người anh, anh cũng sẽ không biết xấu hổ mà cườinhạo cô nữa.

Cô lau sạch sẽ xong, mới buông anh ra.Chu Thừa Trạch rất bình tĩnh cầm giấy, lau lau dưới mũi cô, lại sờ sờtrán cô, thấy cô không phát sốt, vì thế anh thở dài nhẹ nhõm, “Còn khóchịu không?”

“Không khó chịu, em ngủ một giấc thì sẽ ổn thôi.” Cô lập tức nằm xuống, “Hiện giờ có phải anh đang cười nhạo em đúng không?”

“Anh nào dám?” Anh lườm cô một cái, “Anh đã già đầu thế này, còn có thể cóđược cô gái trẻ trung xinh đẹp như em, đương nhiên em là trên hết rồi,sao anh dám cười em được.”

Cô lau mũi, “Hừ, biết là tốt.” Cô nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Dáng vẻ em chảy nước mũi, cũng đẹp.”

Chu Thừa Trạch lắc đầu, đắp chăn cho cô, dặn cô nghỉ ngơi, anh thì ngồi bên giường đọc sách.

Thẩm Đại Ngưng nhìn anh mấy giây, biết anh sẽ không rời đi, vì thế thản nhiên ngủ.

Chu Thừa Trạch đọc sách một lát, liền liếc cô một cái, vươn tay sờ sờ trán cô, xác định quả thực không phát sốt.

Một lát sau, Vu Tử gọi điện tới, khi di động của Thẩm Đại Ngưng vang lêntiếng thứ hai, Chu Thừa Trạch cầm di động đi ra cửa nhận điện, Vu Tửnghe thấy tiếng đàn ông trong điện thoại còn bị dọa cho một trận, đếnkhi Chu Thừa Trạch gọi mẹ, Vu Tử mới phản ứng lại, là thằng bé này à.Chu Thừa Trạch nói với Vu Tử hiện giờ Thẩm Đại Ngưng vừa mới quay quảngcáo xong, đã ngủ rồi, bởi vậy mới không nhận được điện thoại của bà. Sau khi nghe vậy, Vu Tử liên tục nói được, bà chỉ gọi điện để nói chuyệnvới con gái thôi, cũng không có chuyện gì quan trọng cả. Mấy giây sau,Vu Tử chuyển di động vào tay Mưa Nhỏ, để Mưa Nhỏ nói chuyện với Chu Thừa Trạch.

Vu Tử đứng một bên nhìn cháu gái, nhìn mộtlát, nghĩ tới điều gì, lập tức kéo Thẩm Việt đang đi ra ngoài lại, “Vừarồi tôi gọi điện cho con gái, là Thừa Trạch nhận điện.”

“Thế thì có gì lạ.”

“Sao ông trở nên ngốc vậy hả. Lúc này Thừa Trạch ở cùng một chỗ với con gái, hơn nữa Thừa Trạch gọi tôi là mẹ, tôi thấy hai đứa chúng nó chắc chắnhòa hảo rồi.”

Thẩm Việt lắc đầu, “Còn đến lượt bà nói nữa à, lần trước tôi đã cảm thấy hai đứa nó hòa hảo rồi.”

Vu Tử: …

************

Hôm Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng quay về thành phố Minh Giang, fan đếnsân bay rất nhiều, trên mạng đồn rằng fan của hai người trực tiếp chiếmlĩnh sân bay. Toàn bộ bảo an được điều động, tạo cho hai người một lốiđi, rất nhiều người hô tên của Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, ChuThừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng vào lòng, hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.

Hôm ấy có người đăng những bức ảnh chụpđược ở sân bay lên trên mạng, từ sau khi Chu Thừa Trạch tỏ thái độ rõràng rằng anh và Thẩm Đại Ngưng hợp lại, mấy ngày nay đều là ngày vuicủa cộng đồng fan hai người, có vài người vui còn không thấy đủ, qua chỗ người ủng hộ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn lúc trước, vứt ảnh chụp Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng qua, khiến đối phương tức điên, vìthế hai bên fan lại tiếp tục gây chiến.

Thẩm ĐạiNgưng lên xe của Chu Thừa Trạch, chỉ là hai người dùng chút mưu kế nhỏ,tất cả phóng viên đều đuổi theo xe đi làm của Thẩm Đại Ngưng. Đầu tiênChu Thừa Trạch đưa cô về nhà cô, sau khi nhìn thấy Mưa Nhỏ, anh liềnthương lượng với Thẩm Đại Ngưng, đưa Mưa Nhỏ về.

Thẩm Đại Ngưng rất không vui, lần này Vu Tử và Thẩm Việt không phát biểu ý kiến, mặc hai người làm sao thì làm.

Chu Thừa Trạch kéo kéo áo Thẩm Đại Ngưng, cũng không nói gì, kéo đến lầnthứ hai, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp đầu hàng. Đừng nói là người khác, bảnthân Thẩm Đại Ngưng cũng không nghĩ thông được, nếu Chu Thừa Trạch bắtcô đến nhà họ Chu, cô nhất định sẽ ầm ĩ với anh một trận, nhưng người ta không chơi trò đó mà đã đổi sang kiểu mới rồi, anh kéo kéo áo cô nhưvậy, lực rất nhẹ, cô liền đầu hàng, cô cảm thấy mình thực sự rất mềmlòng.

Một nhà ba người, cùng nhau quay về nhà họ Chu.

Thẩm Đại Ngưng xuống xe, vui vẻ ngay lập tức, nhất là sau khi nhìn thấy ChuÔn Hòa, Thẩm Đại Ngưng chạy chậm qua, “Hi, con lại về rồi.”

Khuôn mặt già nua của Chu Ôn Hòa lập tức xám xịt, may là Mưa Nhỏ chạy tớingọt ngào gọi ông nội mới không khiến khuôn mặt ông hoàn toàn đen xì.

Chu Ôn Hòa ôm lấy cháu gái, đồng thời không quên hung hãn trừng mắt nhìnChu Thừa Trạch, đưa Mưa Nhỏ về là được rồi, còn đưa người phụ nữ kia vềlàm gì hả.

Chu Thừa Trạch làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của bố mình, đưa Thẩm Đại Ngưng vào nhà.

Dương Khả Lam nhìn thấy họ trở về, rất vui mừng, người một nhà rốt cuộc cũng trời sáng sau cơn mưa rồi.

Buổi tối, Dương Khả Lam tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn lớn những món Thẩm Đại Ngưng thích, đồng thời cũng gọi con cả về, cả đại gia đìnhcùng nhau ăn cơm.

Trên bàn cơm, hai cháu của ChuThừa Trạch một người thì chơi với Chu Tiểu Ngữ, một người thì hỏi ThẩmĐại Ngưng rất nhiều chuyện, quảng cáo quay thế nào, có vất vả không.

Dương Khả Lam thì gắp thức ăn cho Thẩm Đại Ngưng. “Hôm nay mẹ rất vui, ngườimột nhà chúng ta cuối cùng cũng lại sống cùng nhau rồi, hôm nay mẹ cũnguống chút rượu, ông già, ông không ngại chứ?”

Chu Ôn Hòa nhìn vợ, “Say tôi mặc kệ.”

Dương Khả Lam thấy tuy trên mặt chồng tỏ ý không vui, nhưng ông cũng khôngnói gì, bà biết ông sẽ không định xen vào chuyện của Thừa Trạch và ĐạiNgưng.

Người một nhà thật đúng là nâng chén cùng cạn, uống chút rượu.

Ăn cơm xong, Chu Thừa Trạch dắt Chu Tiểu Ngữ ra ngoài tản bộ, Thẩm ĐạiNgưng cùng đi. Gió đêm lạnh giá, trên trời không có ngôi sao nào, hoàntoàn không chạm đến bên rìa của lãng mạn.

“Bố, hìnhnhư đã lâu rồi con không thấy cô Liễu.” Chu Tiểu Ngữ đột nhiên nhớ tớiđiều gì, thật sự là khi nhóc con về đến nhà, phát hiện có một con búp bê là cô Liễu mua cho.

Thẩm Đại Ngưng lập tức nhìn Chu Thừa Trạch, hai tay khoanh lại, sắc mặt u ám.

“Cô Liễu có chuyện cô ấy phải làm, đợt trước cô ấy có thời gian nên chơicùng con, bây giờ cô ấy không có thời gian nên không thể chơi cùng conđược.”

Thẩm Đại Ngưng thì đơn giản và thô bạo hơnChu Thừa Trạch, “Chu Tiểu Ngữ, mẹ con đoạt lấy vị trí của người phụ nữđó rồi, con muốn gặp cô Liễu của con thì sẽ không gặp được mẹ, gặp mẹthì sẽ không thể gặp cô Liễu của con, muốn gặp ai, tự con nói đi.”

“Vậy vẫn là gặp mẹ thì tốt hơn, không thể gặp mẹ, con sẽ nhớ, sẽ nghĩ đến mẹ.” Chu Tiểu Ngữ cười híp mắt.

Lòng Thẩm Đại Ngưng lập tức mềm nhũn, cô cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mìnhthật sự rất không tốt, từ trong tay Chu Thừa Trạch, cô đoạt Mưa Nhỏ ngay lập tức, ôm con gái vào lòng, “Mẹ cũng nhớ, cũng nghĩ đến Mưa Nhỏ.”

“Nhớ, nghĩ đến con cái gì ạ?” Mưa Nhỏ nghiêm trang.

“Nghĩ xem con có bị đói không, có mặc ấm không, có nghe lời không, có nghịchngợm không… rất nhiều, về sau còn có thể nghĩ xem thành tích của con cótốt không, nhân phẩm có được không, sau này có thể gả đi không.”

Chu Tiểu Ngữ cái hiểu cái không.

“Được rồi, đừng nói mấy lời này với Mưa Nhỏ, con bé còn nhỏ.”

Thẩm Đại Ngưng nhìn anh, có ý muốn hỏi chuyện giữa anh và Liễu Tư Ngôn, nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không cần thiết… Chuyện đơn giản như vậy, nếu anh thực sự còn tình cảm với Liễu Tư Ngôn, giờ phút này sao có thể ở bêncạnh cô, đã có kết quả rồi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa.Huống chi cô tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào người mà mìnhkhông thích.

Ánh mắt Chu Thừa Trạch rất dịu dàng, đây là vợ anh, người sẽ bầu bạn bên anh cả đời.

“Biết rồi.” Thẩm Đại Ngưng tức giận, “Chu Thừa Trạch, anh phải đối tốt với em đấy, anh xem em đâu ghét bỏ anh cái gì, lúc lấy anh, em có ghét bỏ anhgià không?”

Ánh mắt Chu Thừa Trạch lạnh lẽo ngay lập tức, “Lúc ở trong xe không phải em nói anh là lão già à…”

“Em đâu có ý đó, ý của em là già rồi nhưng cũng rất có sức quyến rũ…”

“À, tức là vẫn già…”

“Không phải, anh tốt hơn những người cùng tuổi với anh nhiều.”

“Ý là vẫn rất già?”

Thẩm Đại Ngưng thở dài, “Ý của em là bất luận anh thế nào, em cũng không ghét bỏ anh.”

Chu Tiểu Ngữ mở to đôi mắt to tròn, cái hiểu cái không nhìn bố mẹ, lúc nàyđột nhiên nghiêm trang gật đầu, “Đúng đúng đúng, con cũng không ghétbỏ.”

Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch nhìn nhau mấy giây, đột nhiên đều nở nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.