Mỗi lời Minh Châu nói đều như khắc sâu vào tâm trí Tống Vân Thư, nàng ta thẫn thờ hồi tưởng lại ba kiếp sống của mình.
Nàng ta có thân phận cao quý, có phụ mấu yêu thương, có người nhà che chở. Những thứ nàng ta có cũng là niềm ao ước của không biết bao nhiêu người hà có gì còn phải tranh đua hơn thiệt, giành giật những thứ không thuộc về mình. Ngày ngày sống trong lo âu, cẩn trọng tính toán nhưng cuối cùng thứ nhận lại chỉ là sự ghét bỏ của người thân.
Nếu như nằng ta nhận ra những điều này sớm hơn một chút, mọi chuyện sẽ không đi vào ngõ cụt như bây giờ.
Chỉ tiếc là chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, trên đời không có "nếu như" càng không có liều thuốc nào mang tên "hối hận."
Tống Vân Thư cười khổ: "Bão ứng, chính là bão ứng của ta."
Nhìn bóng dáng lảo đảo bước ra khỏi cửa của Tống Vân Thư, Minh Châu vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
"Vân Thư, ở lại đây đi. Đợi qua vài hôm nữa Hoài Vương nguôi giận hãy trở về."
"Không cần."
Bản thân đã gây ra nhiều tội lỗi như vậy, giờ đây đứng trước ân huệ của người mình luôn xem là kẻ thù Tống Vân Thư cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nàng ta cổ gẳng giữ bình tĩnh đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Chuyện của Tống Vân Thư dần lắng xuống. Thời gian trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc đã lại bắt đầu một năm mới.
Từ ngõ nhỏ tới ngõ lớn, đâu đâu cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714678/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.