Tên Nam nhân từng bước tiến lại gần Minh Châu, hắn liếc mắt đảo quanh trên người nàng. Vẫn nghe danh nàng
Quận chúa kiệu ngạo hưởng hết mọi ân sủng trên đời, dung mạo kiều diễm thướt tha tới giờ gặp mặt mới biết quả nhiên không phải danh bất hư truyền.
Lưng ong, mắt phượng, mày ngài. Ngũ quan thanh tú hài hòa. Làn da vốn trắng như tuyết nay lại vì Thôi Tình Hương mà trở lên dạt dào sắc xuân.
Thì ra trên đời này còn có người tuyệt sắc mĩ nhân như vậy. Nghĩ tới có thể đặt mĩ nữ dưới thân, cùng nàng trải qua một đêm mặn nồng xuân sắc trong lòng hắn không khỏi kích động. Dẫu sao bây giờ nàng có mọc cánh cũng chẳng thể bay được ra khỏi nơi này, vậy thì bớt chút thời gian nói chuyện với nàng cũng xem như thành ý thương hoa tiếc ngọc đi.
Hắn dừng lại trước mặt nàng một khoảng, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí ghê tớm mười phân vẹn mười.
" Nàng thật sự không biết ta sao? "
Ở khoảng cách gần như này Minh Châu có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn hơn nhưng nàng có vò nát óc cũng không thể nhớ ra tên nam nhân trước mắt này là ai.
"Đừng vòng vo, ngươi muốn gì?"
"Tốt, tốt, rất có chí khí, bảo sao có thể phá hỏng chuyện làm ăn của bồn thiếu gia."
Hắn vừa vỗ tay tán thưởng vừa cười ngả ngớn rồi lại nói: "Ta họ Vương, Vương Chi Hàn. Nàng đã biết tại sao mình lại ở đây chưa?"
"Ngươi họ Vương hay họ Mã thì cũng liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714669/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.