Hoàng Đế nghe xong những lời của Tống Vân Thư khẽ thở dài một tiếng, tâm tư có phần nằng nề, mãi lúc lâu sau mới trầm giọng:
"Vân Thư, thời điểm này không thích hợp để ban hôn. Hiện tại bách tính đang lầm than cơ cực, việc ban hôn lúc này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của con và cả Hoài Vương phủ. Hơn nữa nếu muốn ban hôn thúc phụ cũng phải xem tầm ý của Thẩm An thể nào. Ta biết các con có giao tình nhưng chung thần đại sự là việc hệ trọng của đời người, vẫn nên suy xét kỹ mọi mặt."
" Chuyện này chúng ta để nói sau được không. Dịch bệnh qua đi, nếu hai người vẫn có tâm ý, thúc phụ nhất định sẽ làm chủ cho con."
Khuyên bảo Tống Vân Thư xong Hoàng Đế lại liếc mắt nhìn sang Minh Châu:
"Châu nhi tới đây cũng là muốn cữu cữu ban hôn sao?"
Thỉnh cầu của Tống Vân Thư bị từ chối, xem ra con đường tình duyên của hai người họ ở kiếp này khá lận đận, nếu như Thẩm An biết được việc này chắc hẳn sẽ rất buồn lòng, mà nàng thì lại không đành lòng thấy hắn buồn.
Vốn định nói đỡ giúp bọn họ vài câu nhưng còn chưa kịp mở lời lại nghe Hoàng Đế hỏi vậy, trong lòng liền khẩn trướng:
"Không phải ạ. Con tới đây muốn xin đề xuất biện pháp giải quyết dịch bệnh của nạn dân."
Sau khi nàng nói xong Hoàng Đế chợt nhớ lại việc nàng cứu giúp nạn dân mấy ngày trước, tâm tình bống nhiên lại vui vẻ, giọng điệu thích thú:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-hai-lan-ket/3714661/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.