Tôi nhìn thấy gương mặt kiêu căng của tên xấu xí hơi đổi sắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường,
"Danh thiếp này tôi sẽ giữ kỹ. Tử Nhan, khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Anh qua bên kia trước."
"Ừ."
Hắn gật đầu với tôi và Tiểu Hiểu, xoay người hướng bên kia đi tới, Tiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn bắt đầu dương dương tự đắc,
"Con bà nó, tôi còn không trị được anh! Một tên bán thuốc xấu xí làm bộ làm tịch cái gì! Bao nuôi một gã mặt trắng cũng không đến lượt anh ta!"
Tôi lấy danh thiếp của tên xấu xí liếc mắt nhìn, đúng thật là bán thuốc. Chả trách sao mà Tiểu Hiểu lại căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, thì ra cùng ngành. Tôi nghĩ nếu như công ty Tiểu Hiểu không đóng cửa, hôm nay khẳng định là sẽ làm....Thật ra danh thiếp của tôi cũng không đặc biệt gì, chỉ giới thiệu sơ lược một chút về mình. Mục đích tôi in danh thiếp không phải là để khoe khoang, mà chỉ là cảm thấy phương thức đó sẽ thuận tiện hơn một chút, nếu như đối phương muốn biết tự nhiên sẽ lưu trong điện thoại, nếu không muốn nhớ cũng có thể tiện tay vứt bỏ. Tôi không thích mình nói ra số điện thoại rồi đối phương lấy di động ra lưu vào, bởi vì tôi không biết đối phương có thật muốn biết hay không, nếu như, tên của tôi hiện diện trong điện thoại mà người ta không mong muốn làm tôi có chút băn khoăn...
Tôi thật cảm thấy tên xấu xí không cần thiết phải lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-gian-nan-cua-nu-tai-xe-cung-nu-lao-ban/1420275/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.