Chương trước
Chương sau
Hai cô gái làm lòng người run sợ kia vẫn còn đứng gầm thét ngoài cửa, nhưng tai tôi không nghe được gì cả, mắt cũng không nhìn thấy gì, tôi chỉ có thể cảm nhận hô hấp rối loạn của mình, cảm nhận cơ thể mình nóng lên...
Một lúc sau, cô ấy rời khỏi tôi, ở bên tai nhẹ nhàng nói:
"Đồ ngốc...chị chỉ cho một mình em nhìn..."
Nói xong vui sướng đi mở cửa, tôi đứng ở nơi đó như vẫn còn trong mộng...
Cửa vừa mở ra, hai bà điên lập tức vọt vào, ngay cả giày cũng không thay, dồn tôi vào trong góc, Lộ Diêu một bộ dáng đại gia
"Vũ Tình, chuyện hôm nay cậu đừng xen vào! Mình thay cậu xử lý tên rùa này! Mắt tên rùa này cái gì cũng dám nhìn!"
"Đúng đó! Vũ Tình, Vương Tử Nhan hư hỏng rồi, bây giờ còn dám xông vào nhà dân rình coi đàn bà trần truồng! Nếu không dạy dỗ cậu ấy thì thật sẽ có ngày lên giường người khác!"
Tiểu Hiểu càng nói càng quá đáng, tôi không thể trơ mắt nhìn họ nói hưu nói vượn
"Các cậu một đôi ác phụ, mình là đi xem các cậu đã làm hoà hay chưa..."
Không đợi tôi nói xong, Tiểu Hiểu đã cắt đứt: "Hắc hắc, còn học đòi phân bua?! Tiện nghi đều bị cậu chiếm rồi còn già mồm?"
"Đừng nói nhảm với con ba ba ngu ngốc này nữa, bắt cậu ấy qua đây! Bóc mai rùa cậu ấy ra!"
Nói xong hai người nhào tới, bắt tôi mang đi, áp giải lên sô pha, nhìn thấy giày cao gót của Lộ Diêu, tôi thoáng sợ, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng tên đầu hói bị Lộ Diêu đá thành bốn múi, tôi liều mạng giãy giụa, ngẩng đầu thấy Vũ Tình bên cạnh đang tủm tỉm cười khoe lúm đồng tiền nhìn tôi, trong lòng tôi tràn đầy uỷ khuất, tại sao cô ấy luôn nhìn tôi bị bắt nạt mà không đến cứu tôi...
Tiểu Hiểu thấy tôi giãy giụa chợt buông lỏng tôi ra, ngồi bên cạnh Vũ Tình, đưa tay giữ lấy vai cô ấy, mặt cười đáng khinh
"Tử Nhan, bảo bối của chị đang ở trong tay em, chị không làm lão Phật gia hả giận em sẽ xuống tay!"
Tôi lập tức ngồi dậy, suy nghĩ về lời Vũ Tình vừa nói, cô ấy đáp ứng sẽ không để hai người kia được như ý, tôi cũng cảm thấy Tiểu Hiểu sẽ không làm thật, vì vậy có chút phấn khích,
"Mình sẽ không để cho Đanh đá hả hê..."
Nói xong tôi liền hối hận, khi không tôi lại chọc giận cái người không não Tiểu Hiểu này, cô ấy dùng sức cởi nút áo sơ mi của Vũ Tình ra, có lẽ Vũ Tình cũng không nghĩ Tiểu Hiểu sẽ làm thật, đưa tay lên giữ tay Tiểu Hiểu lại
"Tiểu Hiểu?"
Tiểu Hiểu đắm đuối nhìn chằm chằm vào ngực Vũ Tình "Cười đi cười đi - chị, xem hoa cô nương làm việc nè! Được xem tận mắt luôn nhé!
[*] Hoa cô nương là kiểu mấy cô gái bán phấn buôn hương
Tôi lúc ấy điên rồi, đây là lạm dụng tình dục trắng trợn mà, hiện trường phút chốc trở nên vô cùng bẩn thỉu! Không đợi tôi phản ứng, Lộ Diêu đi qua nắm tay Vũ Tình, giả mù sa mưa nói:
"Vũ Tình, chúng ta bình thường quan hệ không tệ! Hôm nay chuyện này không phải lỗi do mình, muốn trách thì trách Rùa con quá "sắc"! Đem mình và Hiểu Hiểu nhà mình đều nhìn hết một lần mà!"
Nói xong nháy mắt với Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu lập tức kêu gào:
"Đúng! Cần phải dạy dỗ lại cậu ấy!"
Nói xong lại bắt đầu động tay động chân, Vũ Tình kêu lên một tiếng, ngã ra ghế sô pha giẫy giụa, ba người dồn lại thành một đoàn, Lộ Diêu và Tiểu Hiểu miệng thở phì phò, còn có tiếng cười thanh thuý của Vũ Tình, cô ấy giữ chặc lấy nút áo sơ mi, ngẩng đầu hướng về phía tôi kêu:
"Bảo bối, mau tới cứu chị..."
Tôi tựa như chiến sĩ hăng tiết gà, chuẩn bị vì cô gái tôi yêu mà hi sinh tất cả! Bây giờ cô ấy đang bị ức hiếp, tôi phải đi cứu cô ấy! Xắn tay áo lên, hướng về bên kia nhào tới, tôi giống như con trâu điên, hung hăng đẩy hai bà điên đáng khinh này ra, kéo Vũ Tình lên mà ôm lấy.
"Không cho các cậu nhìn!"
Nhưng tôi không phải là đối thủ của họ, hai người ba chân bốn tay liền đem tôi và Vũ Tình tách nhau ra, lôi tôi sang một bên. Lộ Diêu nắm chặc tay Vũ Tình không buông,
"Rùa con, không nhìn Vũ Tình cũng được! Nhưng có điều kiện!"
"Điều kiện gì?" Tôi không suy nghĩ bật thốt lên.
"Trước mặt mình và Hiểu Hiểu, hôn môi với Vũ Tình! Cho mình và Hiểu Hiểu đỡ uất ức!"
Tiểu Hiểu lập tức reo vui
"Lão Phật gia đúng là lão phật gia! Hắc!! Đúng đó đúng đó! Hai người hôn trộm không có hấp dẫn, phải hôn một cách quang minh chính đại mới hay!"
Tôi đỏ mặt yếu ớt hỏi một câu:
"...Có thể đổi cái khác không?"
Muốn tôi ở trước mặt người khác không để ý gì hôn Vũ Tình, can đảm như vậy tôi còn chưa có...
Lộ Diêu mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng
"Đổi cái rắm!! Cậu đồ rùa thành tinh đến chết rồi còn cò kè mặc cả!! Nhanh hôn đi! Không hôn thì cởi!! Chọn đi!"
Vũ Tình dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn tôi, tôi nghĩ không ra nó có ý nghĩa gì! Tôi thừa nhận, trong tiềm thức của tôi, vẫn rất xem trọng thân thể, mặc dù tôi cùng với Lộ Diêu và Tiểu Hiểu là bạn bè chí cốt, mặc dù chúng tôi đều là nữ, nhưng tôi không hy vọng Vũ Tình lộ liễu trước mặt bọn họ, có lẽ là nội tâm của tôi ích kỷ muốn chiếm làm của riêng, cũng có thể sự ghen tuông trong lòng tôi quá lớn...Tôi không biết suy nghĩ này có phải là có chút cực đoan hay không, nhưng đó là ý nghĩ chân thật nhất của tôi, Vũ Tình đối với tôi tựa như thánh vật, hoàn mỹ mà thánh khiết, tôi không thấy cô ấy có bất kỳ tì vết nào, cũng không muốn để cho bất kì ai làm hoen ố một cô gái hoàn mỹ như vậy...
Tôi chậm chạp đi tới trước mặt Vũ Tình, cô ấy nhìn tôi, như là đang chờ đợi. Tôi liếc Lộ Diêu đang hào hứng chờ xem náo nhiệt, Tiểu Hiểu điệu bộ có vẻ như khó dằn nổi, mắt toả hào quang!
Tôi nhìn vào ánh mắt sáng ngời phủ một chút u uẩn kia, dùng sức cắn cắn môi, kéo cô ấy vào lòng, nâng mặt cô ấy lên, kiên định hôn xuống....Tôi không biết lấy dũng khí này ở đâu ra, tôi chỉ biết tôi tình nguyện vì bảo vệ cô ấy mà làm tất cả những chuyện tôi không muốn cũng như không dám làm, là cô ấy giúp tôi dũng cảm, là cô ấy cho tôi sức mạnh và động lực, là cô ấy cho tôi sự tin tưởng, tôi nguyện vì cô mà thay đổi, nguyện vì cô mà làm hết thảy mọi chuyện ngốc nghếch! Chỉ cần cô ấy không buồn, không lo, luôn vui vẻ, chỉ cần cô ấy có cuộc sống khoẻ mạnh, bình yên...
Cô luồn tay vào tóc tôi, ôm tôi, nóng bỏng đáp lại...
Hồi lâu sau, tôi nhẹ nhàng tách ra, mở mắt nhìn vào gương mặt đỏ thắm cùng đôi mắt quyến rũ động lòng người của cô, cô ấy cũng nhìn tôi mỉm cười.
"...Sao mặt lại đỏ như vậy?"
Tôi ấp úng nói không nên lời, đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng, hai bà điên kia đâu? Sao lại không nghe tiếng gầm rú của họ? Tôi quay người lại tìm kiếm hai cục đá tảng kia! Nhìn thấy Lộ Diêu đang nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động, đùi gác lên đùi Tiểu Hiểu, Tiểu Hiểu một tay cầm điện thoại, một tay đặt lên đùi Lộ Diêu....Thấy tôi nhìn tới, Tiểu Hiểu phủi một cái:
"Hôn xong rồi?"
Tôi hơi mơ hồ...mới vừa rồi hai người là giả sao? Còn hai người điềm đạm này ở đâu ra vậy? Lộ Diêu thấy tôi không nói lời nào, ra chân đá tôi một cái.
"Nhìn cái đồ con rùa không có tiền đồ nhà cậu kìa! Ai rảnh mà xem các cậu! Có nhiều mèo chó như vậy không xem, xem con rùa như cậu làm gì, đáng thương thay Vũ Tình!"
Tiểu Hiểu đứng lên khinh bỉ nhìn tôi
"Hắc hắc, mặt mũi đều đỏ thành mông khỉ rồi! Tử Nhan, rốt cuộc thì cậu làm sao mà sống được tới giờ vậy? Cũng là phụ nữ ba mươi rồi mà cứ như cô bé mười ba thế."
Nói xong chạy tới cười nham nhở hỏi tôi
"Cậu nói thử xem vừa hôn cậu đã đỏ mặt rồi, vậy ở trên giường thì thành cái dạng gì đây? Hắc hắc!"
Tôi trừng mắt với Tiểu Hiểu, trong lòng đem cô ấy mắng chửi đủ một trăm tám mươi lần!
"Hiểu Hiểu, ít nói hưu nói vượn đi."
Tiểu Hiểu còn giả bộ vỗ vỗ bả vai tôi, dáng vẻ rất thất vọng,
"Tử Nhan, cậu nói thử trước kia cậu còn nhìn ra dáng T, không có chuyện còn có thể chiêu phong dẫn điệp một cái Lý Nguyệt, nhìn lại mình bây giờ đi, T không ra T, P không ra P, aizzz...."
Thẳng tiến lại, Lộ Diêu cho hai chúng tôi mỗi người một cước,
"Đều là phân chó! Đi nấu cơm nhanh lên, mình và Vũ Tình đói rồi!"
"Ừ."
Tôi phủi phủi quần bị cô ấy đá bẩn, vào phòng bếp.
Cơm nước xong xuôi, đuổi hai đại gia kia đi, nghỉ ngơi một lúc, đưa Vũ Tình về lại Côn Bằng, đi công trường kiểm tra một chút rồi nhanh chóng quay lại.
Khí hậu mùa hè thay đổi thất thường, trời mới vừa nắng chang chang, chớp mắt một cái đã mưa ầm ầm. Mưa rơi xuống làm dịu đi cái nóng bức, làm cho tinh thần con người cũng mát mẻ theo. Vũ Tình vẫn đứng trước cửa sổ nhìn ra cơn mưa phùn bên ngoài, nét mặt điềm tĩnh bình thản, khí chất thanh nhã....Tôi nhẹ nhàng đi tới bên người cô ấy.
"Nhìn cái gì vậy?"
Cô nhoẻn miệng cười với tôi,
"Đang ngắm mưa..."
Tôi cũng đứng trước cửa sổ, cùng với cô nhìn ra ngoài trời....
Lát sau cô ấy quay đầu nhìn tôi nói: "Tử Nhan, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi."
Tôi liếc mắt nhìn vào màn mưa,
"Bây giờ sao?"
"Ừ."
Nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của cô ấy, tôi gật đầu
"Vậy chị mặc thêm quần áo đi, em đi lấy ô."
"Ừ, được."
Ra cửa, mở ô ra, ôm eo cô ấy sóng vai bước đi trong mưa, mưa không lớn lắm, nhẹ nhàng êm đềm, tự do tự tại, trong không khí tản ra hương thơm của bùn đất, từng khóm hoa dại khe khẽ đưa hương, cây cối được cọ rửa phô ra một màu xanh biếc, thế giới phút chốc không còn một hạt bụi, con người cũng trở nên thanh khiết...
Đi được một lúc, cô ấy chợt dừng lại
"Tử Nhan, chờ một chút."
"Sao vậy?"
Cô ấy cúi người xuống, vén hai ống quần của tôi lên cao, sau đó hài lòng tươi cười.
"Như vậy sẽ không bị ướt."
Tôi cúi đầu nhìn xuống ống quần mình
"Ân...hẳn là e nên tìm một cái sọt nhỏ."
Cô ấy tò mò hỏi:
"Tại sao?"
"...thì hái cây nấm này rồi phải cho vào sọt chứ."
Cô ấy cười, kéo tay tôi tiếp tục đi về phía trước.
"Tử Nhan."
"Ơi?"
"Em thích mưa hay tuyết?"
"Mưa."
"Tại sao lại thích mưa?"
"Bởi vì mưa sẽ tẩy rửa thế gian sạch sẽ..."
Cô ấy gật đầu cười.
"Chị cũng thích mưa."
"Ừm."
Chúng tôi cứ đi không mục đích như vậy, tà váy cô ấy nhẹ nhàng lay động, từng sợi tóc tơ bay bay trong gió, hương thơm từ người cô ấy nhè nhẹ tràn vào mũi tôi, rót vào lòng tôi...khoé môi cong cong, bờ mi quyến rũ, sóng mắt hoàn mỹ....mái tóc tung bay cọ vào má tôi, làm lòng tôi mê say...
Cô ấy nhìn ra ngoài chiếc ô, hít một hơi thật sâu, kêu to:
"...Không khí thật tốt."
Tôi cũng bắt chước cô ấy, hít một hơi rồi kêu to
"Ừ, không khí thật tốt."
Cô ấy cười thành tiếng, xoay người lại khoác hai tay lên vai tôi, tay phải của tôi còn cầm ô, mưa bên ngoài lất phất rơi phía sau cô ấy, mặt của cô ấy ở trước mắt tôi, tựa như thần tiên đầy quyền phép, ngăn cách gió mưa, pháp lực vô biên...
"Tử Nhan."
"Ân?"
"...Nếu như muốn em được lựa chọn làm một bộ phận trên người chị, em sẽ chọn làm gì?"
Tôi có chút mờ mịt, cô ấy hôm nay làm sao vậy, sao lại đột nhiên hỏi tôi nhiều vấn đề kì lạ như vậy....Tôi chớp chớp mắt,
"Chân đi."
"Chân?"
Tôi gật đầu một cái.
"Ân, bởi vì chân có giày bảo vệ mà."
Cô ấy nhéo nhẹ vào hông tôi...
"Vậy còn chị? Chị chọn làm gì?"
Cô ấy mấp máy môi, híp mắt suy nghĩ, thoạt nhìn còn có chút gian,
"Đôi mắt."
"Tại sao là đôi mắt."
"Như vậy thì em muốn nhìn ai cũng do chị quyết định!"
Tôi cười, không nói gì. Vũ Tình, em không muốn để chị làm đôi mắt của em. Nếu quả thật muốn chị trở thành một bộ phận của em, em hy vọng chị có thể là trái tim của em, ở trong lòng ngực em mãi mãi đỏ tươi nóng bóng, muốn em sống, em sẽ sống; muốn em chết, em liền chết...
Đi một lúc rồi theo cô ấy quay về nhà, cô ấy xem TV, tôi làm học trò nghèo, đến thư phòng chơi với bút mực. Không biết qua bao lâu, khi ngầng đầu chợt thấy cô ấy đang đứng cạnh tôi.
"Vũ Tình, chị vào lúc nào vậy?"
"Mới vào thôi."
Cô ấy bước tới nhìn giấy trắng mực đen trên bàn, đem bài thơ trên đó đọc một lần, sau khi đọc xong cầm lấy bút lông đang đặt trên nghiên mực, nghiêm túc mà phiêu dật hạ xuống bên phải một chuỗi ký tự làm tôi kinh ngạc "Beautiful", mắt tôi mở to, thì ra dùng bút lông còn có thể viết ra tiếng Anh đẹp mắt như vậy...
Cô ấy nhìn bộ dạng của tôi mà cười khanh khách,
"Chúng ta trung tây hợp bích."
"Ân."
Cô ấy có chút không hài lòng nhấp nháy môi
"Tử Nhan...không bằng chính em làm thơ đi."
"Tự em làm thơ?"
"Ừ, như vậy mới có ý nghĩa."
Tôi gãi gãi đầu
"Ưm...vậy em làm không hay chị không được cười đó."
Cô ấy mỉm cười,
"Đồ ngốc..."
Tôi xoay người đi chỗ khác, đứng trước cửa sổ học tập dáng vẻ của cổ nhân, tưởng tượng trước mắt là sơn hà cẩm tú, sóng gợn trắng toát, trong lòng không ngừng tự nhủ, mình là nhà thơ mình là nhà thơ....Cho đến khi trước mắt hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn, cho đến khi nhiệt huyết dâng trào....Ngu ngơ ngây ngốc đứng một hồi, cố gắng từ những tế bào đang lao động cật lực nặn ra một chút cảm hứng, lập tức xoay người cầm bút viết xuống:
Thủy mặc bút, đan thanh nghiễn, thư tửu thi họa tiêu diêu kiếm.
Bằng điêu lan, vọng tây lâu, thiên nhai xử xử giai thần châu.
Ngô sở quan sơn phù nhật dạ, đãng khí hồi chuyển trùng cửu thiên.
Bế nguyệt tiếu, tu hoa mạo, khoáng thế khuynh thành mộng hồn nhiễu.
Noãn chúc hỏa, hôn la trướng, giang sơn mỹ nhân tẫn đa kiều.
Đế vương khổ hận lương tiêu đoản, thiên cổ phong lưu trục lãng đào.
Viết xong ngẩng đầu lên, thấy cô ấy đang nhìn tôi bằng ánh mắt rất kì dị.
"Sao vậy?"
Không đợi tôi hiểu được, cô ấy ôm lấy tôi, hôn lên môi, nồng nhiệt mà bá đạo...Hồi lâu sau, cô ấy rời khỏi, nhíu mày
"Dã tâm thật là lớn!"
Hơi thở tôi vẫn còn rối loạn, liếm liếm môi.
"Em có dã tâm gì chứ?"
"Bế nguyệt tiếu cùng tu hoa mạo, em đều muốn à?"
"Em cũng không phải là hoàng đế..."
Cô ấy cười vỗ nhẹ mặt tôi,
"Nếu em là hoàng đế thì chắc chắn sẽ là một tên hôn quân trầm mê tửu sắc."
Tôi rất nghiêm túc gật đầu,
"Dạ, vậy trong lịch sử sẽ có thêm một hồng nhan hoạ thuỷ tên là Hầu Vũ Tình."
Cô ấy vui vẻ cười thành tiếng, dựa vào người tôi, thở dài,
"Tử Nhan, em rốt cuộc là người thế nào đây?"
"Em là người đặc biệt, em cũng là người bình thường, cho nên em là người đặc biệt bình thường..."
Cô ấy nhéo yêu tôi, không nói gì. Tôi cầm bút lông lên đưa cho cô ấy,
"Xin mời Hầu đại sư đề chữ!"
Cô ấy lập tức nhập vai, làm bộ rất có phong thái đại sư gật đầu một cái
"Ừ, được."
Nhận lấy bút lông, mặt nghiêm nghị thảo lên từng chữ. Viết xong cô ấy một mình cười khanh khách. Tôi bước tới xem thử, dùng bút lông viết tiếng nước ngoài đúng là có phong vị mới mẻ, chỉ đáng tiếc là lão tổ truyền đã mất...
Buổi tối, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu cầm theo hai túi lớn lần nữa đẩy cửa nhà ra. Vào nhà, trực tiếp bỏ qua tôi mà đi tới trước mặt Vũ Tình, đem đồ để lên bàn trà, đặt mông ngồi xuống.
"Vũ Tình, đây là mấy bộ phim mà mình và Hiểu Hiểu mua cho cậu, cậu mỗi ngày đều xem TV như vậy không thú vị chút nào!"
Vũ Tình tò mò mở túi ra nhìn, Tiểu Hiểu lên tinh thần, bắt đầu đắc ý,
"Vũ Tình, toàn là phim kinh điển không nha! Cái gì nhà nghèo nhà giàu, Kim Dung Ngân Dung, hoà thượng ni cô thái giám lão đạo yêu đương đủ dạng! Chỉ có chị không nghĩ ra chứ không có thứ nào ở đây không có! Hắc! Xa quê nhiều năm như vậy, chắc chị bỏ lỡ nhiều thứ hay trên TV lắm! Những thứ này đủ cho chị xem cả năm rưỡi luôn!"
"Ừ, cảm ơn Tiểu Hiểu Xa Xa!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.