Khi Vân Sơ tỉnh dậy, thứ đầu tiên nàng thấy chính là Chu Chi Đào.
Nàng sợ tới mức tim thắt lại suýt chút nữa là ngất xỉu, lấy tay che trán Chu Chi Đào đẩy ra sau, tức giận nói: “Mới sáng sớm tinh mơ mà cậu đã ngồi xổm trên giường của tớ rồi nhìn tớ như vậy sao? Đừng nói với tớ là cậu cong nhé!"
Chu Chi Đào ngồi trên đất, nhếch môi cười khinh: "Nói ai cong như nhang muỗi, tớ không nói nữa."
Vân Sơ tỉnh dậy sau cơn say và cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, nàng nhắm mắt nằm xuống một lúc, không quên trả lời Chu Chi Đào: "Cậu vẫn là nói đi. Chính là tớ! Tối hôm qua tớ —"
Cảnh tượng đêm qua vụt qua tâm trí nàng một cách nhanh chóng.
Đều là đoạn ngắn nhỏ vụn, tỷ như tiếng hát ở quán bar, tỷ như mùi hương của Giản Du còn sót lại trên khăn quàng cổ, tỷ như trên đường về nhà Giản Du thỉnh thoảng đáp lại nàng vài câu, lại tỷ như —
"Chết tiệt!" Vân Sơ bật dậy.
Chu Chi Đào nhiều chuyện: "Sao sao?"
Vân Sơ: "Tớ %......#*@#!"
Chu Chi Đào: "Đừng có nói là thời khắc mấu chốt cậu lại tuột xích đó nha!"
Vân Sơ ngơ ngác nhìn phía trước, ánh mắt khẽ động, nhìn về phía Chu Chi Đào, nàng nói: "Tớ cởi hết quần áo ở trước mặt cô Giản."
Chu Chi Đào thấy nhiều không trách: "Cũng không phải lần đầu tiên."
Vân Sơ: "......"
Chu Chi Đào: "Tiếp tục nhớ lại coi."
Vân Sơ che mặt: "Thế này còn chưa đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-gia-doi/2494909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.