Nằm mơ chăng?
Sáng hôm sau tỉnh lại, Vân Sơ sờ trán của mình, từ chóp mũi trượt xuống môi, nàng bị máy sưởi trong phòng làm cho có chút khô, khẽ liếm môi, nàng thẫn thờ nhìn một chỗ, nghĩ thầm, nụ hôn kia chỉ là nằm mơ thôi sao?
Sao Giản Du có thể hôn môi nàng trong trạng thái thanh tỉnh được chứ?
Nàng rũ bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, lúc này mới nhận ra rèm cửa ngoài ban công đã được mở một nửa, và Giản Du đang ngồi trên xích đu, ngắm nhìn phong cảnh.
Vẫn là chiếc áo khoác của ngày hôm qua, khuôn mặt mộc trông có vẻ trẻ trung, trên chiếc bàn nhỏ có một tách trà đang bốc khói, trong nháy mắt bị gió thổi bay đi. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vân Sơ, Giản Du hơi khựng lại, cô nghiêng mặt sang một bên.
Vân Sơ xuống giường: "Cô giáo Giản, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng." Giản Du thu tầm mắt lại, dư quang nhìn thấy Vân Sơ mặc áo khoác ngoài, đẩy cửa ban công ra, đôi chân dưới làn váy tiếp xúc với không khí lạnh co rúm lại một chút, cô nhíu mày, nói: "Thầy với cô đi dạy rồi, bữa sáng ở dưới lầu, đi ăn sáng trước đi."
Vân Sơ à một tiếng, sắc mặt buồn bã: "Có phải em thức dậy quá muộn rồi không?"
"......" Giản Du nói: "Không có. Hôm nay em có sắp xếp gì không?"
"Hôm nay à, không phải sắp phát sóng trực tiếp sao? Em muốn đến địa điểm ghi hình trước, không muốn về Vân Châu rồi lại bay đến nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-gia-doi/2494902/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.