Tô Thư Niệm ngồi ôm gối trên giường, mái tóc đen dài buông xoã bên vai. Nghe thấy tiếng động cô cũng chả buồn ngẩng đầu lên, vú Đồng cầm đồ ăn đặt lên bàn thở dài một hơi
"Ăn chút gì đi, con định nhịn đói sao?"
"Vú cầm xuống đi, con không ăn".
Cô vùi mặt xuống hai gối, đầu cô lúc này đang đau như muốn nứt ra làm gì còn tâm trạng mà ăn uống nữa.
"Hai đứa làm sao vậy? Mỗi người nhường nhịn nhau một chút không phải là mọi chuyện sẽ yên ổn sao?"
Bà hỏi nhẹ một câu, thế giới của những người trẻ tuổi thời nay thật phức tạp.
Tô Thư Niệm bật cười thành tiếng, chuyện này có thể nhường nhịn được sao?
Cho dù cô nhịn được thì linh hồn đã chết oan của Lâm Thù có thể nhịn được sao?
"Vú nói với anh ta, có giỏi thì cứ nhốt con cả đời đi. Đừng mong con sẽ tha thứ cho anh ta".
Vú Đồng nhìn bộ dạng kiên quyết của cô cũng biết lúc này khó mà khuyên bảo được gì. Bà thở dài đi xuống nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa Tô Thư Niệm mệt mỏi nằm xuống giường, không hiểu sao cô lại thiếp đi mất.
"Tại sao em lại yêu anh ta? Em đã quên anh chết như thế nào rồi sao?"
Lâm Thù với gương mặt đầy tuyệt vọng nhìn cô, ánh mắt anh đỏ sọc lên vì giận giữ.
"Em xin lỗi..."
Tô Thư Niệm khóc nấc túm lấy áo anh, gương mặt xinh đẹp giờ đây ướt đẫm nước mắt.
Lâm Thù hất tay cô ra, anh căm phẫn chỉ vào mặt cô gằn từng tiếng
"Tô Thư Niệm, em yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-duy-nhat/1149016/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.