Tô Thư Niệm và Tiêu Cảnh Hoàn ở trên ngôi đảo nửa ngày thì Tiểu Ngũ đến, anh ta vừa nhìn thấy hai người liền vội cúi đầu
"Lão Đại, không bảo vệ tốt cho anh và cô Tô là sơ suất của tôi. Tôi xin nhận phạt"
"Đứng lên đi, trở về rồi tính" Tiêu Cảnh Hoàn lạnh nhạt đáp.
Tô Thư Niệm đi vào trong nhà chào tạm biệt chủ nhà rồi rời đi, nhưng đi được mấy bước vạt áo liền bị giữ lại. Quay lại nhìn hóa ra là cô nhóc Liên Tâm, cô ngồi xuống trước mặt con bé dịu dàng xoa đầu nó
"Chị phải đi rồi, em ở lại nhớ ngoan nha. Phải nghe lời ông bà đó"
Liên Tâm rất nghe lời gật đầu, giọng nói non nớt vang lên "Chị còn đến đây chơi với em nữa không?"
Tô Thư Niệm ngẩn ra một lúc rồi cười "Chị sẽ cố gắng, nếu lần sau đến sẽ mua đồ ăn ngon cho em"
Dù rất không muốn cô đi nhưng Liên Tâm vẫn buông bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy cổ cô xuống. Tô Thư Niệm thở dài đứng lên rời đi.
Tiêu Cảnh Hoàn bên cạnh nhìn thấy liền lên tiếng "Sao vậy? Không nỡ?"
"Đúng vậy. Vừa rồi tôi chỉ nói cho con bé vui thôi, cũng không biết lúc nào mới có thể đến thăm nó" Tô Thư Niệm thở dài.
"Bao giờ rảnh tôi đưa em quay lại đây, được không?"
Tô Thư Niệm biết anh chỉ nói mấy lời này cho cô vui nhưng không vạch trần anh chỉ khẽ gật đầu, cùng anh bước lên thuyền rời khỏi đảo.
Tiêu Cảnh Hoàn leo lên thuyền trước rồi quay lại đưa tay ra phía cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-duy-nhat/1148992/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.