Tả Hồng nắm chặt tay Quyên Tử, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt. Hồ Quân vừa định đứng lên khuyên bị Phong Cẩm Thành níu lại. 
Ánh đèn sáng chói trên đầu chiếu vào đôi mắt đen láy của Tả Hồng, nhấp nhoáng, từ sâu trong đáy mắt, ngoài lửa giận còn có một sự thất bại thảm hại, khiến cho người đàn ông luôn đầy khí phách trở nên đáng thương không nói được thành lời. 
Quyên Tử phát hiện, mình cũng định nói những lời đó nhưng với ánh mắt lạnh thấu xương thế nào không thể mở nổi miệng. Người đàn ông này đem đến cho cô từng đợt chua xót khó nói nên lời, loại thương tâm này gần như không bao giờ dứt. 
Đôi mắt Tả Hồng chớp chớp: 
“Quyên nhi, Quyên nhi, anh không náo loạn nữa được không?” 
Quyên Tử hồi hồn, hất cánh tay đang kiềm chế mình ra. 
“Xin lỗi, tôi về trước đây.” 
Cầm túi lên, xoay người rời đi, Tả Hồng gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, sắc mặt không ngừng lo lắng. 
“Con bé này, thật mẹ nó không ra gì, Hồng tử, hay là thôi đi, lấy một con đàn bà không biết điều như thế, ngày mai anh em chia cho cậu một con nhóc, hơn con này cả trăm lần…” 
Lời Hồ Quân vừa thốt ra một nửa thì thấy Thời Tiêu nhìn hắn chằm chằm, cũng không yếu thế: 
“Làm sao không cho tôi nói, Thời Tiêu cô nhìn gì, người chị em tốt kia của cô, đã giày vò Hồng tử của chúng tôi thành cái dàng gì rồi.” 
Thời Tiêu nhìn hắn chằm chằm: 
“Từ đầu đã không phải là Quyên Tử nhà chúng tôi bám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dung-cam-cua-quyen-tu/209282/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.