Chương trước
Chương sau
Tạm thời nhà họ Mạc quyết định không công khai việc tìm được Vân Đan, vì tính đến địa vị hiện tại của Mạc Quan Vinh, dễ gây ra những phiền toái không cần thiết. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là thái độ của Quyên Tử.
Nhà họ Mạc đều không thể ngờ, Quyên Tử lại kiên quyết chống lại chuyện này như vậy, dù có báo cáo kiểm tra ADN, cha mẹ Trần cung đã nói chuyện rất rõ ràng, nhưng cô nhóc này vẫn hoàn toàn không để ý đến, hơn nữa còn xem nhà họ Mạc như tại họa nguy hiểm
Không chỉ trả lại toàn bộ phí phẫu thuật, tiền thuốc men của Trần Quốc Hoa, mà sắc mặt đối với người nhà họ Mạc cũng không tốt, tóm lại, cô nhóc này quyết tâm xem Mạc gia như người xa lạ, không muốn dính líu bất cứ điều gì, đồ dùng mang đến cũng không cần, cố chấp không thể khuyên bảo.
Mạc Quan Vinh đối với cô cháu gái mới tìm thấy này có tình cảm rất phức tạp, đây làhi vọng của cha và vợ chồng Quan Anh, cộng thêm chuyện hơn hai mươi năm con bé sống trong một gia đình như vậy, phải trả qua cuộc sống khó khăn, nhưng con bé vẫn nổi bột xuất chúng.
Mạc Quan Vinh có một phần tình cảm áy náy sâu nặng với Quyên Tử, tình cảm này khiến cho người luôn cứng rắn như Mạc Quan Vinh cũng thấy mềm lòng, ông không muốn ép buộc con bé, ông cảm thấy, đứa nhỏ này mặc dù cố chấp, nhưng rốt cuộc đó cũng đều là huyết thống nhà họ Mạc, chỉ cần con bé thông suốt, hiêu ra tất cả, thì con bé sẽ cam tâm tình nguyện trở về nhận tổ tông.
Dĩ nhiên là Mạc Quan Vinh đã đánh giá thấp sự cố chấp của Quyên Tử, cộng thêm sự việc chảy mãu não của Trần Quốc Hoa, khiến cho quan hệ hai bên tạm thời dậm chân tại chỗ, Quyên Tử chính là sống chết cũng không nhận Mạc gia, dù nhà họ có hô phong hoán vũ như thế nào cũng không liên quan, cũng vì vậy dù Quyên Tử và Mạc gia dằn vặt nhau lợi hại như vậy, người khác cũng không biết gì, ngay cả Tả Hồng cũng không biết.
Nhưng Tả Hồng lại cảm giác được, gần đây Quyên Tử nhà anh có chuyện gì đó lo lắng phiền não, giống như là có tâm sự, nhưng mà, anh không giải quyết được thì anh cũng sẽ không đi hỏi, bởi vì anh biết tính cô, cô không muốn nói thì dù người khác cạy miệng cô ra cũng không được gì.
Chỉ là, trong lòng Tả Hồng cũng có tâm sự bí mật, điều này Quyên Tử không hề biết. Có lẽ tại nhiều sự việc xảy ra, đầu tiên là bị tòa soạn ép từ chức, tiếp đến chuyện tìm việc làm gặp phải trắc trở, cùng với chuyện cha Trần bị chảy máu não khiến người luôn luôn thông minh như Quyên Tử, cũng đánh mất sự không khéo bình thường, bỏ qua tình trạng khác thường của cơ thể mình.
Tả Hồng lại thấy rất rõ ràng, Quyên Tử nhà anh gần đây dễ dàng mể mỏi, buổi tối ngủ ngon, không còn chuyện thao thức như trước, luôn ngủ không đủ, lại còn thèm ăn chua, bình thường không bao giờ quả dương mai, nhưng bây giờ có thể ăn cả nửa cân một lúc.
Trọng điểm là, «bạn tốt " cỉa cô đã muộn hai mươi ngày rồi, cô nhóc hồ đồ, đến bây giờ cũng không để ý. Tính cẩn thận lại thì Tả Hồng cảm thấy hình như là lần đó ở trên xe, tuy là ngoài ý muốn, nhưng lại khiến Tả Hồng mừng như điên.
Anh có cảm giác rốt cuộc thời vận của mình đã thay đổi rồi, tất cả mọi chuyện đều không uổng công, có đứa bé, có mẹ đứa bé, Tả Hồng cảm thấy cuộc sống của mình không còn cần gì nữa, loại hạnh phúc thỏa mãn này, khiến Tả Hồng mỗi ngày đều cảm thấy như trên mây.
Anh suy nghĩ Quyên Tử sau khi biết chuyện này sẽ như thế nào, là vui mừng giống như anh, hay là còn lo lắng, Tả Hồng nghĩ đến những chuyện này, trong lòng vui mừng không kìm được. Đặt nồi tôm chưa cay một bên, cất vào trong hộp đồ ăn, rửa sạch nồi, cất đi, nhìn những món ăn mình làm xong, anh cảm thấy rất hài lòng.
.
Cha vợ phải ăn canh chim bồ câu, cha mẹ vợ đều thích rau cải, còn có Quyên Tử nhà anh gần đây lại thích tôm chua cay và canh hải sản nấu cay.
Trần Quốc Hoa khôi phục rất tốt, mặc dù có chút chướng ngại ngôn ngữ, nhưng mà những di chứng khác cũng rất ít, chủ nhiệm Thẩm nói, đây là trạng thái tốt nhất rồi, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi.
Mười ngày đầu tiên, Quyên Tử cũng ở trong bệnh viện chăm sóc ông cả ngày lẫn đên, sau đó tình hình Trần Quốc Hoa ổn định lại, mới mời y tá chăm sóc đặc biệt, Lưu Bội Trăn liền thúc giục cô đi làm, dù sao cô ở đây cũng không có việc gì, công việc cũng không thể làm trễ nải.
Quyên Tử cũng không thể rời khỏi vị trí công tác quá lâu, hội nghị kinh tế sẽ khai mạc vào cuối tuần này, Quyên Tử cần phải chuẩn bị công tác, cô cũng phải thu thập tài liệu, hơn nữa lần này là cơ hội mà Quyên Tử hy vọng đã lâu nên cô nhanh chóng trả phép để đi làm.
Cung may Tả Hồng rất rảnh rỗi, mọi chuyện ở bệnh viện anh đều lo hết, buổi tối sau khi tan việc Quyên Tử cũng đến bệnh viện. Có lúc Quyên Tử cảm thấy thật may mắn, bên cạnh có một người đàn ông như Tả Hồng, lúc cô mệt mỏi đều ở bên cạnh cho cô dựa vào, cảm giác thật là rất tốt
Tả Hồng một tay nhác hộp cơm lên, một tay cầm chìa khóa xe, vừa đi đến dướng tầng thì nhìn thấy có xe nhà anh lái vào chung cư.
Bà Tả từ xa đã nhìn thấy con trai rồi, xách theo hộp cơm, trên mặt nở nụ cười ngu ngốc, bà Tả tức giận vô cùng.
Đối với cô Quyên Tử kia, mặc dù không muốn nói là bất mãn, nhưng mà bà không cam lòng, con nhóc kia dám sai bảo Tiểu Hồng con trai bà với thái độ như vậy, nấu cơm, làm việc nhà là việc của đàn ông sao, lúc ở nhà Tiểu Hồng một cái cũng không thèm đụng tay, ở chung với con nhóc này, cùng biến thành con người không có chút tiền đồ nào như vậy.
Hơn nữa, đừng tưởng bà không thấy, những vết thương trên người, trên mặt Tiểu Hồng, con nhóc kia đúng là đồ đàn bà chanh chua, cũng không hiểu nổi, Tiểu Hồng cứ như là trúng bùa vậy, mắc bẫy cô ta.
Thật ra bà Tả còn có suy nghĩ, có lẽ là vì cảm thấy mới mẻ, một năm rưỡi nữa sẽ phai nhạt, đến lúc đó đem chuyện hôn sự cùng Vân Kha tổ chức luôn, thì con nhóc kia sẽ không tạo ra được sóng gió gì. Nhưng không nghĩ đến, Mạc gia lại chủ động yêu cầu từ hôn, khiến trong lòng bà Tả suy nghĩ, bao nhiêu công lừa dối, thành công dã tràng rồi.
Bà Tả ghé đầu nhìn cái chung cư cũ ký này, ghét bỏ lắc đầu, Tả Hồng mở cửa xe ngồi xuống :
«mẹ đến làm gì thế? "
Bà Tả liến nhìn anh một cái :
«Mẹ tới thăm con trai mẹ không được sao… ! Con xem bao lâu rồi con không về nhà, chắc cũng đã quên mất mẹ con trong như thế nào rồi hả?"
Tả Hồng cười, đưa tay ôm lấy mẹ mình, hài hước nói :
" Đây chẳng giống lời của mẹ con chút nào "
Bà Tả nhăn mũi, đẩy anh ra :
" Trên người con có mùi gì vậy ? "
Tả Hồng sợ hết hồn, kéo áo trên người ra ngửi một cái :
" Mùi gì ? lúc đi ra, con đã cố ý đổi áo rồi, Quyên Tử hiện giờ cũng không ngửi được một chút mùi dầu. "
Bà Tả sợ hãi, nhìn con trai chằm chằm :
«Con nhóc kia mang thai ? "
Tả Hồng cười :
“Mẹ, người càng ngày càng lợi hại”
«Ít cợt nhà, mẹ hỏi con có phải hay không ? "
Tả Hồng gật đầu một cái :
" vâng, nhưng Quyên Tử không biết, chẳng qua là con đoán, không sai biệt lắm, mẹ, người sắp thành bà nội rồi, mẹ vui không ạ ? "
" Hồ đồ ! "
Bà Tả có cảm giác đầu mình cũng sắp loạn, chẳng trách Mạc gia đòi từ hôn, thằng nhóc này thật là, dựa vào con nhóc kia, nghĩ rằng có đứa bé là vào được của nhà họ Tả sao, vọng tưởng.
Sắc mặt Tả Hồng trầm xuống :
" Mẹ, con đã nói rất rõ ràng với mẹ rồi, đời này con chỉ có mình Quyên Tử, con yêu cô ấy, không thể không có cô ấy, mẹ đừng cản con. "
Bà Tả tức giận nói :
«Nói vớ vẩn, co là nam tử hán đại trượng phu, tình yêu gì hứ, cả ngày nói năng hàm hồ, cũng không ngại mất mặt, đàn ông phải đặt sự nghiệp làm trọng, đàn bà chỉ như gấm thêm hoa gì đó, không thể coi như thật, hơn nữa nó cũng không phải người đứng đắn…. "
«Mẹ……. "
Âm thanh Tả Hồng mang theo ý cảnh cáo :
“con không hy vọng từ trong miệng mẹ nói ra một từ mắng chửi Quyên Tử, con đã nó rồi, con yêu cô ấy, đời nay cũng chỉ có thể cưới cô ấy, con không cần biết mẹ có đồng ý hay không, con đều muốn cưới cô ấy, nhận thì con cảm ơn, không nhận thì con vẫn sẽ cùng Quyên Tử sống qua ngày”
Nói xong, đẩy cửa xe, không quay đầu lại đi thẳng.
Sắc mặt bà Tả thay đổi, tức giận đến đỏ mặt, tại sao lại sinh ra đứa con oan gia như vậy, có thể khiến bà đồng ý thừa nhận sao, tuyệt đối không thành.
Lúc Quyên Tử đến bệnh viện đã hơn sáu giờ, mới đến cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tả Hồng cũng ngồi ở đó, đang nói chuyện với mẹ cô. . . . . .
Quyên Tử biết, mẹ cô thích Tả Hồng, vô cùng thích, tên Tả Hồng này lúc nào cũng bày ra bộ mặt vô cùng tốt, vừa gặp mặt liền trái một câu mẹ phải một câu cha , gọi đến là thân mật, Quyên Tử nghe, cũng đỏ mặt thay anh, Tả Hồng như thế làm cho cô cảm thấy động lòng.
Lần đầu tiên gọi như vậy, khiến cha mẹ cô sợ hết hồn, trước kia họ vẫn cho rằng con gái không có bạn trai, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện một người, vừa mới gặp đã trực tiếp gọi là mẹ, Lưu Bội Trăn cảm thấy thật sự không thích ứng được, nhưng mấy ngày trôi qua, Lưu Bội Trăn cảm thấy tiếng gọi mẹ này khiến bà rất thỏa mãn.
Con rể tốt như vậy có thể đi đâu tìm được, lớn lên đẹp trai anh tuấn, tính tình lại tốt, công việc cũng vẻ vang, còn có thể nấu cơm, chăm sóc người khác, con bé Quyên Tử nhà bà kia, có thể tìm được người chồng tốt như vậy, không phải là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước ư, Quyên Tử sai bảo người ta cứ như chuyện đương nhiên vậy.
Có lúc, Lưu Bội Trăn cũng buồn bực, con bé cứ đòi anh như vậy mà làm sao anh lại coi trọng đứa con gái xấu xa của bà như thế chứ. Vì vậy, bắt buộc vô ích nên bà âm thầm khuyên Quyên Tử, nhanh chóng lo liệu mọi việc, tránh để cho người đàn ông tốt chạy mất.
Quyên Tử bĩu môi, trong lòng biết âm mưu này nhất định là do Tả Hồng, muốn lấy lòng cha mẹ cô, cho là cô không nhìn ra được sao.
Tả Hồng đang say sưa nghe cha mẹ vợ tương lai kể chuyện Quyên Tử khi còn bé, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Quyên Tử đứng cạnh cửa, nhanh chóng đứng lên, đi qua nhận lấy túi xách trong tay cô, không khỏi hơi nhíu mày:
"Không phải nói cho em đem laptop đến chỗ làm sao, tại sao lại cầm về, nặng như vậy!"
Quyên Tử liếc mắt anh một cái, tức giận:
"Anh nghĩ tôi là học sinh tiểu học sao, có như vậy mà cũng không cầm được à."
Lưu Bội Trăn lườm cô một cái:
"Tiểu Hồng không phải là vì lo cho sức khỏe của con à!"
Quyên Tử vội giơ tay:
"Được! Được! Là con không biết suy xét, thật không biết ai mới là con gái của cha mẹ. . . . . ."
Lẩm bẩm đi vào nhà vệ sinh rửa tay:
"Cha hôm nay cha cảm thấy thế nào?"
"Tốt lắm, con cứ yên tâm đi, mới vừa ngủ rồi, cha nói này, chúng ta nên xuất viện sớm đi, ở đây tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền hả?"
Tả Hồng săn sóc trợn mắt nói mò (nói dối):
"Cha yên tâm đi! Có bảo hiểm y tế, không mất nhiêu tiền "
Lưu Bội Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Quyên Tử cùng ăn cơm, sau đó nói chuyện một lúc, Lưu Bội Trăn vội vàng giục hai người đi về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.