Quyên Tử bỏ chiếc ly trong tay xuống, nhìn Triệu Hành ở phía đối diện, ánh mắt dừng trên người anh ta một lúc lấu, người đàn ông này luôn luôn xuất sắc, nếu không, mười năm trước, cô cũng sẽ không mù quáng đam mê anh như vậy. Nhưng, dù sao lúc ấy anh ta có hơi ngây ngô, thơi gian đối với phụ nữ rất tàn khốc, nhưng đối với đàn ông lại có chút ưu ái khác thường. Thời gian trôi qua khiến phụ nữ trở nên già nua nhăn nheo, còn đàn ông lại có một phong thái đậm đà lắng đọng. Rượu càng lâu năm càng thơm, đàn ông cũng như vậy. Quần tây màu vàng nhạt, áo sơ mi màu trắng, tay áo màu men tinh xảo, cổ áo mở rộng, khác hẳn phong cách bình thường của anh ta, nhìn kỹ mái tóc hình như là màu nâu đậm khiến cho cả người anh ta trở nên trẻ tuổi tuấn lãng, rất có lực hấp dấn. Quyên Tử thấy buồn bực, không hiểu sao hồi đó cô lại cảm thấy anh ta có chút u sầu. Quyên Tử không tự chủ được, trong lòng đem anh ta so sánh với Tả Hồng, hình như khí chất có hơi giống nhau, phong độ của người trí thức mang theo hởi thở dịu dàng. Dĩ nhiên Tả Hồng chỉ có vẻ ngoài dịu dàng phong độ của người trí thức, bên trong thật ra chính là tên côn đồ vô lại. Nhưng mà, ngũ quan của Tả Hồng quả thật có góc cạnh, rõ ràng hơn. Hai người đều là mắt một mí, ánh mắt Tả Hồng hơi lớn, những lúc giả vờ đáng thương luôn lộ ra ánh sáng giảo hoạt, lúc tức giận thì khẽ nheo lại, khóe miệng mím chặt, đôi lông mày rậm nhíu lại, trong nháy mắt phá vỡ sự ôn hòa, cả người tràn đầy nóng giận. Đáng tiếc chỉ là con cọp giấy, điểm này Quyên Tử rất rõ ràng, cô không sợ Tả Hồng, không sợ chút nào, người đàn ông kia mặc dù tức giận cũng sẽ không bao giờ đụng đến cô, Quyên Tử luôn chắc chắn về điều này. (editor: Anh sợ vợ điển hình =)))) Có lúc, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái, cô không biết cảm giác chắc chăn rốt cuộc này đến từ đâu, nhưng cô đảm bảo cảm giác này. "Tại sao từ chức?" Âm thanh kéo dài củaTriệu Hành kéo cô rời khỏi suy nghĩ. Quyên Tử giật mình phát hiện mình nhìn anh ta nhưng lại thẫn thờ cả nửa ngày, hơn nữa trong đầu đều nghĩ về Tả Hồng. Quyên Tử nháy mắt mấy cái, ngồi ngả về phía sau: "Tôi nói không muốn làm, anh có tin hay không" "Không tin" Triệu Hành kiên định, không chút do dự nhả ra hai chữ: "Bởi vì anh nhìn ra được, em rất thích công việc này, em biết không, khi làm việc đôi mắt của em sẽ chuyển động ra một loại ánh sáng. " "Ánh sáng?" Quyên Tử kỳ quái hỏi ngược lại. "Theo ý của anh thì đó là ánh sáng ước mơ. " Quyên Tử giật mình, cười tự giễu: "Quan sát rất cẩn thận, rất thấu đáo, xem ra, anh thực sự là một ông chủ lợi hại, thông qua ánh mắt, có thể nhìn thấu tâm tư mỗi nhân viên, đây là bản lĩnh anh học được ở Havard.” Triệu Hành cười nhỏ: "Làm sao có thể, anh cũng không phải là người có siêu năng lực, sao có thể nhìn thấu mỗi người. Chỉ có em là anh nhìn thấu thôi, hơn nữa ở Havard cũng không dậy những thứ này, nếu anh nói đó là do nhớ nhung khiến anh không tự chủ được mà để ý đến em… em có tin hay không?” Triệu Hành khẽ nghiêng người: "Quyên Tử, anh phải thừa nhận, mười năm rồi, anh không hề quên em một chút nào, anh vẫn thích em." Thìa bạc trong tay Quyên Tử đột nhiên rơi vào trong tách cà phê, cô ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ nhìn anh ta, đây xem như là anh ta đang tỏ tình sao? Nếu như là mười năm trước anh ta nói như vậy với cô….. Quyên Tử nhìn thẳng vào trong mắt anh ta, người đàn đông này nghiêm túc, cô cảm thấy được nhưng bỗng nhiên Quyên Tử phát hiện, cô không có cảm giác rung động như tưởng tượng nữa rồi. Đơn giản chỉ là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, cón có chút đáng tiếc. nhưng rõ ràng là không có cảm giác gì. Quá khứ trôi qua đã lâu đột nhiên tình cảm bước ra ánh sáng, lộ ra dưới ánh mặt trời, giống như ca khúc ngày xưa được yêu thích, mặc dù giai điệu cũ nghe có chút cảm động nhưng lại mất đi hương vị cùng tâm tình lúc ban đầu. Huống chi, còn có vấn đề chưa rõ ràng, Quyên Tử trầm mặc trong chốc lát lần đầu tiên mở miệng nhắc đến chuyện mười năm trước: "Ngày ấy, lúc tôi tỉnh dậy, đã thấy bạn gái của anh đến rồi. . . . ." Lời Quyên Tử còn chưa nói xong, Triệu Hành đột nhiên nắm lấy tay Quyên Tử: "Em nói cái gì? Bạn gái nào? Ở đâu ra bạn gái?" Âm thanh có chút cao, giọng nói hơi vội vàng, Quyên Tử theo bản năng muốn rút tay về, nhưng phát hiện anh ta nắm rất chặt, chặt đến mức phát đau. Một bóng ma mang theo hơi thở lạnh lùng bao trùm đến, Quyên Tử ngẩng đầu đã nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tả Hồng. Tim phổi Tả Hồng đều tức đến mức muốn nổ tung, người phụ nữ này không để anh yên tâm dù chỉ một chút, thay đổi liên tục, chưa gì đã lại có liên quan đến tên đàn ông này. Tả Hồng hít sâu một hơi, thẩm nhủ mình phải tỉnh táo, thật vất vả mới vui vẻ được, anh cũng không muốn rơi vào bế tắc lần nữa. Ánh mắt như dao nhọn rơi vào đôi bàn tay đang nắm chặt nhau. Triệu Hành đứng lên, buông tay Quyên Tử ra, rồi lại nắm cổ tay cô, nhìn Tả Hồng, khóe miệng hơi vểnh, nở nụ cười thản nhiên: “Cục phó Tả, lần trước thứ lỗi cho tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn.” Mắt Tả Hồng khẽ nheo lại, nhìn người đàn ông này, khiêu khích, tên đàn ông này đang khiêu khích anh, măc dù tác phong của hắn ta nhanh nhẹn, treo nụ cười ôn hòa lễ phép, nhưng Tả Hồng có thể thấy rõ ràng, dưới sự ôn hòa đó chính là khiêu khích. Lời nói từ trong kẽ răng chui ra, từng chữ từng chữ một: "Chủ tịch Triệu thật là rãnh rỗi." Mắt trợn to, quay đầu nhìn chằm chằm Quyên Tử, gầm nhẹ: "Còn không buông tay cho anh" Quyên Tử đúng là bị Tả Hồng làm cho sợ hết hồn, khẽ giãy giụa, Triệu Hành đành buông tay cô. Quyên Tử giơ tay lên đỡ trán, cảm thấy tình huống này, đúng thật là quá máu chó rồi: "Làm sao em lại ở chỗ này" Tả Hồng nhếch miệng lên tiếng. Quyên Tử không them để ý hành động ngây thơ của anh, nhìn một lượt sau lưng anh, Hồ Quân, Phong Cẩm Thanh, ba người đan ông ngồi xen kẽ một chỗ, trong đó còn có lão Tam nhà họ Mạc. Quyên Tử nhướng mày, cô đứng lên,cũng không thèm để ý hai người đàn ông bên này, đi thẳng sang bên kia. "Quyên Tử, Quyên nhi" Tả Hồng lấy lại tinh thần, không biết có phải cô muốn tìm người nhà họ Mạc tính sổ không, vội vàng đuổi theo. Triệu Hành nhìn chiếc túi trên ghế đối diện, hơi chần chờ, rồi vội vàng cầm lên đi theo. Nhìn Quyên Tử khí thế hung hăng như vậy xông tới, Hồ Quân và Phong Cẩm Thành nhìn nhau, rồi tiến lên một bước chặn Quyên Tử lại, Hồ Quân cười ha ha: "Quyên Tử, cô cũng tới rồi" Quyên Tử đẩy hai người ra: "Hai người đứng một bên đi, không có chuyện của hai người chỗ này, đừng có đứng trước mặt bà đây nói nhảm.” Cô một chút thể diện cũng nể khiến Hồ Quân và Phong Cẩm Thành hơi lung túng, Mạc Vân Kha thức thời đi đến chỗ Quyên Tử cười nói: "Chị là Quyên Tử sao, em là Mạc Vân Kha" Lúc ấy Quyên Tử sửng sốt, dĩ nhiên cô biết Mạc Vân Kha là ai, nhưng mà cô gái này khiến cho Quyên Tử cảm thấy rất xúc động. Ban đầu cô vẫn nghĩ rằng hồn ước của Tả Hồng, là khế ước từ đời trước của hai gia tộc lưu lại, Tả Hồng cũng nói như vậy với cô, thật ra còn nói thẳng cho cô biết rằng trong gia đình quyền quý thì tình yêu là chuyện thật buồn cười, lợi mới là điều kiện tiên quyết, vì vậy thủ đoạn hôn nhân chủ yêu là để đạt được lợi ích lớn nhất, không có gì mới lạ.. Phụ nữ trong cuộc sống của Tả Hồng, Quyên Tử tiếp xúc không nhiều lắm, chỉ có vài người mà Mạc Vân Kha giống như đại mỹ nữ vậy, khiến Quyên Tử vô cùng kinh ngạc. Thoạt nhìn từ bên ngoài, cô mặc một bô lễ phục màu vàng nhạt, dây chuyền ngọc trai Gabrielle Channel màu đen quý giá kiểu mới nhất, tôn lên đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ thiên nga, nước da trắng như tuyết cùng nhau tôn lên phong cách nhã nhặn mà rực rỡ, mang theo nụ cười nhạt mà chân thành. Cả người cô đứng ở đó giống như một đóa hoa lan, thanh thoát khó tả ( Đoạn này ta bịa =)),tác giả miêu tả vẻ đẹp ác liệt quá) Thậm chí, đứng ở trước mặt cô ấy, Quyên Tử cũng có thể cảm thấy mình quá tầm thường, cô ấy giống như một tiên nữ vậy! Nhưng mà tiên nữ này cũng là vợ chưa cưới của Tả Hồng. Kinh ngạc qua đi là một cảm giác chua xót không khống chế được. Nhưng Quyên Tử cũng không thể quá thất lễ, có câu người mời ta một thước ta mời ngươi môt trượng, đây là lời cha cô nói. Hơn nữa, đối mặt với một người đẹp như vậy trong bụng Quyên Tử dù có đầy hỏa khỉ cũng không phát ra được. Quyên Tử hào phóng vươn tay, hai cô gái bắt tay nhau. "Anh rể, cô ấy là ai vậy ? Là bạn của anh sao? " Âm thanh uốn éo kia làm cho nửa người Quyên Tử nổi đầy da gà. Lúc này cô mới để ý bên cạnh còn có một cô gái nữa, suy nghĩ một chút cô liền hiểu, Tả Hồng cũng nói qua với cô rồi, đây chính là cái cô em gái họ gì đó. Mặc dù cùng Mạc gia có chút ân oán, nhưng Quyên Tử cũng không thể không nói, gen di truyền của nhà này không hề kém, nhưng đáng tiếc là gen di truyền tốt trên cái cô em họ mới được tìm trở về này giống như là bị biến dị, không nói đến vẻ xinh đẹp mà là phong thái từ bên trong lộ ra, quả thật là không hề cùng đẳng cấp. Hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn mình có sự khinh miệt, Quyên Tử có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng chỉ vừa nổi lên đã biến mất rồi. Mặc dù tính tình của Quyên Tử không tốt lắm, nhưng vẫn còn chút lý trí. Nếu hôm nay cô làm loạn lên ở đây thì thật sự không thích hợp lắm. Hơn nưa Mạc Vân Kha đã có lòng như vậy cô còn có thể làm gì. Thật ra thì có đôi khi Quyên Tử cũng rất dễ đối phó. Chỉ là có một vị hôn thê đẹp như tiên thế này, tên Tả Hồng cầm thú này sao ngaỳ nào cũng quấn lấy cô như vậy. Quyên Tử liếc mắt nhìn, mặt Tả Hồng vẫn còn đen một nửa, cô cảm thấy có chút thừa thãi đứng lên. Đây là gia đình người ta, anh vợ, vợ, em vợ, mình ở chỗ này tính toán cái gì chứ. Nhất thời tâm tình cô kém vô cùng, một giây cũng không muốn ở lại nơi này. Nghĩ như vậy, cô khẽ gật đầu với Mạc Vân Kha, xoay người khoác tay Triệu Hành: "Đi thôi, đưa em về nhà." Trong lòng Tả Hồng bây giờ là một vò dấm chua, lòng dạ chua loét, trên đầu bốc lửa cháy ngùn ngụt, lập tức bước đuổi theo, đưa tay kéo Quyên Tử vào trong ngực mình. "Em xem anh là người chết à, em lại đây cho anh” Ba người lôi lôi kéo kéo, nhìn vào rất buồn cười. Quyên Tử trong lòng không vui, cũng không muốn mất mặt, hơn nữa cô cũng đã tỉnh táo lại rồi, hành động vừa rồi của cô thật quá ngây thơ mà. Tức giận hất tay Tả Hồng ra, quay lại cười xin lỗi Triệu Hành: "Cám ơn cà phê của anh, hôm nào tôi mời anh ăn cơm" Nói xong, cũng không để ý Tả Hồng, lấy túi của mình, đi vào toilet phía bên kia, để lại hai người đàn ông đứng giằng co nhau tại chỗ. Tả Hồng không thèm lòng vòng, tuyên bố thẳng: "Cô ấy là của tôi, cả đời này đều là của tôi!" Triệu Hành cười: "Cô ấy chưa bao giờ là của bất kì ai, cô ấy thuộc về bản thân cô ấy, hơn nữa Cục phó Tả, không phải là anh còn có hôn ước sao? Hình như là tôi có tư cánh hơn anh, đúng không? Xin lỗi không tiếp chuyện được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]