Đời này Mạc Vân Giới cũng chưa từng chật vật như đêm hôm ấy, không nói đến chuyện uống đến say mềm, đen đủi nhất chính là, nhìn trúng người đàn bà của Tả Hồng Nếu không phải là hắn trốn mất, thì có lẽ đã bị Tả Hồng đập cái chai vào đầu, lúc ấy bộ dạng Tả Hồng quả thật giống như chó điên vậy, tròng mắt đỏ ngầu, hận không thể giết chết hắn, điều này cũng đủ chứng minh cô gái kia có bao nhiêu địa vị trong lòng Tả Hồng. Mạc Vân Giới sờ sờ bụng, bây giờ vấn còn cảm thấy đau, có thể thấy được thằng nhóc kia đã dùng bao nhiêu sức lực, còn hận không thể một phát đạp chết hắn. Nhưng còn về Quyên Tử, trong đầu Mạc Vân Giới không kiềm chế được nhảy ra hình ảnh của cô, xinh đẹp mị hoặc, khiến cho hắn có chút không hiểu về đàn bà. Mạc Vân Giới phát hiện, suy nghi của anh về cô quả thật khác xa thực tế. Lúc anh cả mang tài liệu điều tra đến, bất quá hắn chỉ nhìn lướt qua, ấn tượng ban đầu chính là một cô nàng xinh đẹp, nhưng mà mỹ lệ với bọn họ có gì đặc biệt cơ chứ. Lúc đó hắn còn nói thằng ranhTả Hồng kia đúng trúng tà, chơi đùa một chút còn được, đằng này đầu óc mê muội thế nào mà lại đòi cưới cô gái này, cô ta làm sao so được với em gái hắn. Mới vừa nhìn qua một chút, chỉ thấy hình ảnh máy móc, khi thực sự tiếp xúc với Quyên Tử thì Mạc Vân Giới đã hiểu được suy nghĩ của Tả Hồng rồi. Cô gái này, không hề tầm thường, xinh đẹp đầy sức sống mà chân thật. Tính cách của cô hào phóng dứt khoát, phụ nữ như vậy cực kỳ hiếm, cùng với vẻ ngoài xinh đẹp, hợp thành một vẻ đẹp không thể cưỡng lại, tất cả đàn ông, sợ rằng đều khó có thể cưỡng lại vẻ đẹp đặc biệt ấy, thậm chí ngay cả hắn cũng không ngoại lệ. . . . . . Chuông điện thoại di động làm đứt mạch suy nghĩ mông lung của hắn, liếc mắt nhìn là anh cả Mạc Vân Phong gọi tới, đột nhiên Mạc Vân Giới cảm thấy, nhà họ Mạc đối xử với một cô gái như vậy, dùng thủ đoạn cứng rắn như thế, quả thật có hơi ỷ thế làm bậy. Buổi tối hôm đó khi Quyên Tử nhìn ánh mắt của hắn, trong miệng nói ra những lời kia, bây giờ nhớ lại, đều mang châm chọc cùng hận ý. Chỉ sau một đêm, lập trường của hắn hình như thay đổi rồi, Mạc Vân Giới bật cười lắc đầu, nhận điện thoại: "Anh cả, có chuyện gì vậy?" Gióng nói của Mạc Vân Phong rõ ràng có chút kích động, khác thưởng hiếm thấy: "Lão Tam, Đan Đan. . . . . . Tìm được tiểu Đan rồi." "Đan Đan?" Phải mất một lúc lâu sau Mạc Vân Giới mới nghĩ ra, Đan Đan trong lời anh cả là con gái của chú hai, bị bắt cóc lúc hơn ba tuổi, rồi thất lạc không tìm thấy. Bọn họ đều cho rằng cô bé đã không còn trên đời, nhưng bây giờ lại tìm được. Nam nữ trong nhà họ Mạc, hầu như ai cũng biết cô bé này có ý nghĩ vô cùng với Mac gia, đối với chú hai, thím hai, ông nội trước khi mất đây đều là tiếc nuối lớn nhất, nhớ mãi không thể quên. Đã nhiều năm như vậy, nhưng ba anh em bọn họ không có ai dám nói với cha mình, rằng bé con có lẽ đã sớm mất rồi, bởi vì cha bọn họ đối với việc này vô cùng cố chấp. Ông cố chấp cho rằng đứa bé ấy không chết, mà còn sống trên đời, chờ người nhà Mạc già tìm thấy trở về, cho nhận tổ tông, rồi ở trước mộ chú thím, khấu đầu lậy tạ. Loại cố chấp này, đã kiên trì hơn hai mươi năm, cho đến nay không hề dao động một chút nào, thậm chí đã trở thành nút thắt của cả nhà họ Mạc, một nút thắt không lời giải. Cố chấp này, giống như đã trở thành truyền thống của Mạc gia, ông nội cố chấp, cha cố chấp, chú hai cũng nổi danh là người cố chấp. Đàn ông họ Mạc đều là người lạnh lung cố chấp, nền càng hy vọng rằng sẽ có một cô con gái để hòa hoãn mọi chuyện. Ban đầu lúc Vân Kha và Vân Đan lần lượt ra đời, ông nội vui mừng phát điên, mở tiệc chúc mừng, có lẽ đến hôm nay cũng rất nhiều người còn nhớ rõ sự rầm rộ năm đó, nhưng đáng tiếc, sau sự sôi nổi rầm rộ chính là tiêu điều, thịnh cực tất suy, đây là lời ông nội nói trước khi qua đời, Ông nội luôn không sợ người khác đau đầu mà nói: "Các ngươi không biết, Tiểu Đan rất thông minh, rất đáng yêu, rất xinh đẹp, tóc con bé xoăn nhẹ, mềm mại như lụa Tô Hàng, ánh mắt to trò, lông mi dầy như bút lông của ông nội, giống như trẻ con trên TV, con bé vừa đi chơi, có lẽ là đi khiêu vũ với thím hai của các ngươi rồi, con bé rất khỏe mạnh, có da có thịt. . . . . ." Những lời này, trong những năm tháng trước khi ông nội mất, hầu như ngày nào cũng nói. Ông nội mất rồi, đổi thành cha nói mỗi ngày, hơn nữa sau khi mẹ bọn họ qua đời, trừ những lúc bận rộn công việc, còn lại thời gian rảnh rỗi đều dùng để nhớ lại ký ức cùng mẹ, ký ức chú hai thím hai, ký ức về cô bé ấy. Cho nên nói, cô bé này đối với Mạc gia, có một ý nghĩa không thể so sánh. Thật ra thì Mạc Vân Giới vẫn nhớ, cô bé có vẻ ngoài hoạt bát đáng yêu, thích ca hát, thích khiêu vũ, thích đuổi theo bươm bướm trong sân Mạc gia, mặc bộ váy công chúa hồng nhạt, dùng nơ con bướm bằng gấm, xinh đẹp như thiên sứ, so với vân Kha trầm tinh thì cô bé này hoạt bát hơn nhiều. Khi đó tất cả trên dưới nhà họ Mạc đều rất yêu thương cô bé, sau khi cô bé mất tích khiến cho cả nhà họ Mạc bị đả kích đến mức suyt nua huỷ duyệt, cũng vì chuyện này nên hôn sự của Vân Kha và Tả Hồng được xem là niềm an ủi duy nhất, phải hoàn thành chuyện này, âu cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ba anh em nhà họ Mạc không ngờ rằng hơn hai mươi năm trôi qua, khi bọn họ quyết định từ bỏ thì lại tìm được, không thể không nói rằng đây là một kỳ tích. Theo một người biết chuyện nói thì lúc ấy có người dân ở trong núi gần bờ sông đã nhặt được một cô bé bị hôn mê, sau đó qua nhiều người cô bé được đưa vào cô nhi viên ở ngoại ô, nhưng cụ thể thì họ cũng không biết rõ lắm. Mạc Vân Phong nói: tám chin phần chính là Đan Đan nhà bọ họ, vì người dân kia nói lúc ấy trên cổ đứa bé có đeo một chiếc vòng ngọc bài, ở mặt vòng có khắc chữ, người dân kia không biết rõ là gì, nhưng hình như mặt trái là một chữ vương, bên cạnh là một chữ Mẫu Đơn. Chỉ với điều này thôi Mạc Vân Phong ngay lập tức khẳng định đứa bé ấy chính là Đan Đan. Mỗi người nhà Mạc gia lúc ra đời đều đeo một chiếc ngọc bài trên cổ, có thể xem như là ký hiệu đỡ đầu giống nhau, ngay mặt ngoài là chữ Mạc, bên trái là tên chữ, nên chỉ cần trên cổ đứa bé kia có mang theo ngọc bài thì đứa bé đó chính là Mạc Vân Đan. Có đầu mối, nếu thực sự tìm được đứa bé kia cũng phải gặp khá nhiều khó khăn. Dù sao thời gian cũng đã qua lâu rồi, viện trưởng cô nhi viện xem lại ghi chép, trong thời gian đó có khoảng năm đứa bé được đưa tới, trong đó hai tàn tật, ba khỏe mạnh. Hai đứa bé bị tàn tật đều là bé trai, còn ba cô bé kia đều khỏe mạnh. Sau đó các cô bé này đều bị chia ra và được nhận nuôi. Viện trưởng cho bọn họ xem tư liệu về cha mẹ nhận nuôi, để bọn họ tự đi xác nhận. Khi đó thủ tục nhân đuôi cững chưa được hoàn thiện, chỉ lưu lại chút thông tin, không có tư liệu chính xác, hơn nữa đã qua hơn hai mươi năm, thành phố có nhiều thay đổi muốn tìm một đứa bé cũng không hề dễ dàng. Cũng may Mạc gia có thế lực, cũng coi như bọn họ có may mắn, ở cô nhi viện có lưu giữ tư liệu chính xác của hai nhà, một trong hai nhà đó chính là nhà bọn họ muốn tìm. Một tuần lễ sau, ba anh em nhà họ Mạc gặp được Đan Đan. Không biết phải hình dung như thế nào nhưng quả thật có chút thất vọng, có lẽ hoàn cảnh ảnh hưởng đến khí chất con người, hơn hai mươi năm hun đúc, một tiểu muội tràn đầy sức sống bây giờ biến thành một cô gái rất bình thường, vô cùng dịu dàng trầm tĩnh. Cô bé nhà họ Mạc cũng là đứa bé xinh đẹp, nhưng kiểu xinh đẹp đó có lẽ là lắng đọng ở bên trong, còn cô gái này, không phải là không xinh đẹp, chỉ là phong cách có hơi đơn giản quá. Cha mẹ nuôi họ Chu, đều là công chức đã nghỉ hưu, bây giờ mở một hàng tạp hóa nhỏ buôn bán. Cô con gái cũng chưa kết hôn, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở một công ty nhỏ làm nhân viên quản lý, quá đơn giản bình thường, giống như trên đường gặp qua hàng vạn người, nhưng người bình thường như vậy lại thực sự đeo ký hiệu của Mạc gia. Nhìn thấy anh em họ đến, ánh mắt lóe lên rơi vào bọn họ, loại ánh mắt này làm cho Mạc Văn Phong cau mày nhăn khẽ…… Cùng lúc này Quyên Tử và Tả Hồng từ trên núi trở về. Hết chương 19
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]