Uyển Sam chỉ vào tờ giấy lau, run run:
- Anh ho ra máu ư?
Vu Quân dịu dàng nhìn cô, chống đỡ:
- À, không đáng lo...
Uyển Sam không giữ nổi bình tĩnh, cô ngồi cụp xuống đối diện anh, hai tay đấm vào vai nam nhân, dồn dập hỏi:
- Không đáng lo? Ho ra máu mà không đáng lo? Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc anh đang bệnh gì? Anh tưởng em ngu ngốc đến độ không biết dạo này bác sĩ riêng luôn túc trực trong phòng? Người làm thì đi đi lại lại ai cũng như che dấu điều gì đó?
Uyển Sam tức tối đến phát khóc, đã chịu đựng mấy ngày qua cảm giác bị che dấu cực kì bức bối. Nay lại thất kinh thấy nam nhân trước mặt tiều tụy, trong lòng rối như mớ bòng bong.
Vu Quân nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân vào lòng, hôn lên mái tóc cô, bàn tay ôm đầu nâng niu, bên môi anh khẽ cười nhẹ, sau cùng đáp:
- Ung thư phổi. Anh mắc giai đoạn cuối
Uyển Sam nín lại một nhịp thở, ngẩng lên nhìn anh, như không tin vào tai mình. Vu Quân trìu mến nhìn cô, tiếp tục nói:
- Chắc không được bao lâu nữa. Nhưng mà Uyển Sam, anh chết đi, thì em có tha thứ cho anh và Chương thị không? Trước giờ làm điều có lỗi, nợ em rất nhiều...bây giờ anh đã trả đủ
Uyển Sam nghe vậy cũng bần thần ra, lòng nặng trịch như tảng đá. Vu Quân lau đi hai hàng nước mắt đẫm của cô, nhẹ nhàng:
- Sam Sam... Anh thật sự không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-doi-lot/1971811/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.