Chương trước
Chương sau
  Mối quan hệ cả hai cứ như vậy, Vu Quân thì mặt dày vô sỉ, vẫn liên tục những trò quái đản nhằm châm chọc nữ nhân. Uyển Sam lại luôn kè kè thái độ bài xích, không tỏ ra hưởng ứng, thờ ơ trầm mặc. Một bên níu kéo một bên buông bỏ, khó hàn gắn vô cùng
  3 tháng sau...
  Xuân đến, vạn vật lại khoác lên mình chiếc áo mới, Uyển Sam nhìn ra cửa sổ, tay cầm cốc trà nóng thoải mái thưởng thức. Mũi cô từ từ đưa ra ngửi mùi ấm nóng bốc lên từ tách trà, thở dài một hơi thỏa mãn. Nhấp lên miệng một ngụm, chất lỏng nóng chảy xuống cổ đến bụng ấm cả nội tạng bên trong. Những tưởng bình yên như thế, bỗng dưng có thứ gì quặn dưới bụng, trào lên khiến cổ họng cô bứ lại. Uyển Sam đặt vội tách trà xuống, bịt miệng nén lấy. Sau cùng bình tĩnh lại mới ngẫm nghĩ một lúc, rồi chạy ngay ra hộc tủ lấy que thử thai trước thím Liên mua còn dư.
  Xong xuôi mọi việc, Uyển Sam chầm chậm cầm lấy que thử thai lên, mơ hồ nhìn que thử dần hiện hai vạch đỏ. Lòng cô bắt đầu nôn nao, bụm miệng không giấu nổi sự bất ngờ, hốc mắt bỗng đỏ hoe ầng ậng lên. Cảm xúc đang lẫn lộn bỗng phá vỡ bởi giọng Vu Quân:
  \- Uyển Sam... Em trong này sao?
  Nam nhân vào phòng không thấy cô liền sốt sắng gõ cửa phòng vệ sinh, Uyển Sam giật bắn mình lên, giấu tiệt que thử thai đi, lắp bắp:
  \- Vâ... Vâng
  Trong đầu Uyển Sam bỗng hiện lại kí ức ngày hôm đó, nhớ lại dòng máu đỏ tươi chảy ra ấm nóng chân mình, nhớ lại cơ thể đã lăn lóc từ trên cầu thang xuống liền sợ hãi. Cô lấy chút nước tát lên mặt cho bình tĩnh, sau cùng rụt rè bước ra ngoài. Vu Quân đứng trước cửa sổ, sau quay ra nhìn cô, tươi cười:
  \- Em xem... Trời hôm nay thật đẹp, đi chơi một bữa nhé..
  Uyển Sam đứng chôn chân tại đây, hai tay bấu vào vạt áo, khuôn mặt đờ đẫn ra nhìn chăm chăm vào anh. Dĩ nhiên điều này thu hút sự chú ý của nam nhân, Vu Quân tiến lại trước mặt, sờ lên khuôn mặt đang đơ ra, hỏi:
  \- Uyển Sam... Em sao vậy?
  Bất giác Uyển Sam ôm trầm lấy anh, vòng tay siết lấy tấm lưng lớn của nam nhân. Vu Quân hơi nghệt ra, đây là sự chủ động đầu tiên sau lần mâu thuẫn của hai người. Anh ôm chầm lại cô, vuốt lấy mái tóc phang phảng thơm, nhỏ nhẹ:
  \- Sam Sam...
  Cô dịu dàng đáp lại:
  \- Đi chơi để hôm khác được không? Hôm nay...em thấy buồn ngủ, muốn nằm nghỉ ngơi thôi...
  Sự thay đồi cả về hành động lẫn lời nói của vật nhỏ khiến anh không hiểu nổi nhưng vẫn rất vui mừng. Anh nhẹ nhàng bế bẫng cô lên đặt nằm trên giường, thủ thỉ:
  \- Được... Em nghỉ đi...
  Uyển Sam vò chăn cuộn tròn lại như gấu nhỏ, mắt nhắm li bì lại đợi đến lúc Vu Quân rời khỏi phòng, tinh rạn tỉnh dậy xem lại một lần nữa que thử thai. Vẻ mặt cô hạnh phúc tột độ, chân đạp liên tục xuống ga giường, rít lên vui mừng. Cuối cùng niềm hi vọng nhỏ nhoi cũng đến với Uyển Sam cô..
  Vui là vậy nhưng lại phải lo về sự phát hiện xỉa Vu Quân, lần này quyết tâm bỏ trốn lớn hơn bao giờ hết, Uyển Sam quyết định sẽ bỏ đi khỏi nơi này, chỉ có cô và sinh linh bé nhỏ này
  Tối đó thím Liên mang đồ ăn lên, nói nhỏ:
  \- Nào cô chủ... Cậu chủ vừa đi có việc, bữa này cô ăn trước nhé...
  Uyển Sam mặc kệ đồ ăn, vội kéo tay thím Liên lại ngồi bên cạnh, nghiêm túc:
  \- Thím Liên... Thím là người con tin tưởng nhất, thím sẽ không phản bội con chứ?
  Thím Liên nghe vậy liền khó hiểu, đáp:
  \- Cô chủ... Có chuyện gì nghiêm trọng vậy?
  Cô ra vẻ uy quyền, nói:
  \- Con yêu cầu thím... Tuyệt nhiên phải giữ bí mật và kế hoạch này... Chỉ mình thím biết
  Bà ta gật đầu, vẻ mặt mơ hồ ngờ nghệch. Uyển Sam hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nén sự vui mừng, nói nhỏ:
  \- Con có thai rồi..
  Thím Liên đơ người ra, sau cùng bà hét òa lên nhảy cẫng, liên tục hỏi:
  \- Thật sao? Cô chủ biết lâu chưa? Dạo này chắc thấy nôn nao lắm.. À cậu chủ biết...
  Nghe đến đây cô liền ngắt lời:
  \- Vu Quân không biết... Anh ta không xứng đáng được biết...
  Thím Liên nghe xong liền bình tĩnh lại, bà cũng hiểu lí do tại sao, trầm ngâm:
  \- À ừm... Vậy nhưng nếu bụng cô chủ to, rồi những thay đổi tinh thần trong thai kì, e là cậu chủ cũng nhận ra...
  Uyển Sam cười nhẹ, đáp:
  \- Con sẽ bỏ trốn..
  Thím Liên nghe đến đây liền kinh thiên, bà quay lại đối mặt với cô, căng mắt hỏi:
  \- Cô chủ.... Cô nghĩ gì vậy?
  Uyển Sam từ tốn giải thích:
  \- Nghe bảo khoảng 3 tuần nữa Vu Quân sẽ bay sang Tây Ban Nha... Con nghĩ đó là thời điểm thích hợp và là cơ hội hi hữu vô cùng
  Thím Liên nghe bất khả thi vô cùng, thở dài:
  \- Cô chủ... Cô nghĩ đơn giản quá rồi, chỉ mình coi đâu thể trốn chạy rồi sinh sống bên ngoài được chứ...
  Nữ nhân hùng hồn đáp lại:
\- Vậy nên con mới cần sự giúp đỡ của thím... Chỉ cần thoát khỏi Chương thị, Tiêu Uyển Sam con coi như đã sinh tồn thành công lắm rồi... Còn sau đó con sẽ tự xoay sở cho bản thân
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.