Chương trước
Chương sau
Cuộc đời Uyển Sam từ nhỏ tới bây giờ chưa được đi du lịch đâu cả. Nay nghe tới việc được đi nước ngoài chơi không khỏi hứng thú, nhảy cẫng lên vui sướng.
Tuần sau....
Phi cơ riêng của Chương gia đỗ tại sân bay, ông Chương mặc lên bộ đồ thoải mái, khệ nệ cầm theo chiếc ba toong chống, đầu đội một mũ phớt trắng. Có vẻ ông rất hào hứng với chuyện đi này nên khuôn mặt tươi rói, thần sắc vô cùng tốt. Ngược lại với Vu Quân, nam nhân luôn khoác lên mình những bộ cánh màu đen hay tông tối. Vẻ mặt thì luôn vậy, hằm hằm nhìn xung quanh, có những lúc môi cong lên không biết là đang giấu tâm tư gì. Uyển Sam hôm nay mặc một chiếc váy trễ vai trắng, lạch bạch chạy theo sau Vu Quân, thấy sắc mặt anh vậy bèn hỏi:
- Anh có chuyện gì sao? Sắc mặt anh không tốt
Vu Quân quay sang nhìn cô, thay đổi 180 độ, hai mắt híp lại cười, ôn hòa nói:
- Không có gì mà
Dường như chỉ cần thấy cô, mọi vẻ nặng nề đều tan biến. Lên phi cơ, ông Chương nhanh ra buồng sau nằm nghỉ, thói quen của ông cứ lên là chợp mắt ngủ ngay. Uyển Sam ngồi ngay ngoài cửa sổ, tận mắt nhìn ra đám mây trắng, bàu trời xanh quang đãng. Sau một hồi thích thú lại díu mắt lại, đầu hơi ong ong vì không quen đi phi cơ bao giờ.
Ngay tức khắc, Vu Quân nâng cả người cô lên, đặt nằm trong lòng mình. Uyển Sam oải người hỏi:
- Ư anh làm gì thế?
Vu Quân cúi xuống nhìn cô, đưa tay búng vào mặt trán, nói:
- Còn không mau ngủ đi... Em từ nãy quậy chưa đủ sao?
Cô chỉ cười nhẹ, nằm thiu thiu trong lòng anh thiếp đi. Vu Quân nhìn xuống rồi ngửa đầu ra sau, ngay lúc này anh cảm thấy thật bình yên và hạnh phúc làm sao
Mấy tiếng sau, phi cơ đáp xuống. Bước xuống là Chương Cảnh Điền. Ông ra bắt tay rồi ôm chầm lấy vị phiệt tên Cirilo Dignasio. Cả hai giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Tây Ban Nha. Vu Quân cúi xuống vành tai cô, nói nhỏ:
- Em sẵn sàng để kiểm tra bài chưa?
Uyển Sam hếch mũi lên, trêu ghẹo:
- Anh có tin em sẽ làm vị đó cười lớn chỉ bằng câu chào không?
Vu Quân thoáng bất ngờ, thách thức:
- Vậy sao? Thế phải nhanh ra chào hỏi nào
Vu Quân cầm tay cô tiến tới trước mặt tài phiệt Cirilo. Anh nhếch nhẹ môi cười, bắt tay rồi nói:
- Buenos días Señor
( Xin chào ông)
Vị tài phiệt vui vẻ đáp lại rồi quay sang nhìn Uyển Sam. Vẻ mặt hiếu kì kèm sự lạ lẫm hiện lên, Vu Quân giới thiệu cô bằng tiếng Tây Ban Nha. Uyển Sam tươi cười bước lên, cúi đầu lịch sự đáp:
- Encantada de conocerte. Mi nombre es Uyen Sam. Cuando escuché el nombre de su abuelo, pensé que me encontraría con Dios
( Rất vui được gặp ông. Tôi là Uyển Sam. Khi mới nghe tên ông, tôi còn tưởng mình được gặp Chúa)
Vốn dĩ cái tên Cirilo Dignasio đều liên quan đến Chúa trời. Chắc cha mẹ muốn sau này con có tiền đồ tươi sáng, có sự chở che nên lấy những từ liên quan đến Chúa đặt cho vị tài phiệt này. Nghe đến vế sau câu nói, Cirilo cười phá lên. Uyển Sam coi như mừng nhẹ vì lời thách đấu với Vu Quân ban nãy cô đã thành công. Bỗng Cirilo nói:
- Ngài Chương có một cô gái đây thật khéo léo
Vẻ mặt cô ngờ nghệch ra, ông ta vừa nói ngôn ngữ của ba người họ phải không? Chương Cảnh Điền liếc sang vẻ ngơ ngác của Uyển Sam, cười nhẹ rồi ôn tồn giải thích:
- Ta có nhờ ngài Cirilo kiểm tra vốn tiếng của con ra sao thôi haha. Con làm rất tốt, đừng quá căng thẳng
Nói rồi ông cùng ngài Cirilo bước vào xe đang chờ ngoài sảnh. Còn Vu Quân sẽ tự lái một xe riêng, đó là yêu cầu và quy tắc của anh khi ra nước ngoài cần phương tiện đi lại. Nam nhân nắm chặt cổ tay cô kéo đi theo mình, Uyển Sam hỏi nhỏ:
- Chắc chắn anh biết ngài Cirilo có thể nói ngôn ngữ chúng ta đúng không? Vậy mà anh còn giấu em
Vu Quân bật cười, đáp:
- Chỉ là buổi kiểm tra nhỏ thôi mà haha... Vẻ mặt em mới thực sự đáng cười ấy
Chương gia được cấp một khu nhà riêng. Nơi này ngay trong khu bất động sản của Cirilo, tuyệt nhiên an ninh chặt chẽ. A Điền đi theo bê đồ lên từng phòng, duy là cô liếc thấy đồ đạc của mình với Vu Quân lại chung phòng, bèn ra hỏi:
- Chú à, chú bê của anh Quân đi... Còn đồ con chút nữa sẽ chuyển về phòng mình sau
Vu Quân đứng sau ngắt lời:
- Phòng em ở chung với anh
Rồi anh mắt anh liếc qua, ra hiệu cho A Điền rời đi. Uyển Sam nhíu mày, hỏi:
- Tại sao? Chẳng lẽ sẽ ngủ chung giường, tắm chung phòng,..
Vu Quân đi lại đóng cửa phòng, tiến lại gần cô hỏi nhỏ:
- Sao nào...em thấy thích không?
Cô thầm nghĩ trong đầu, rõ anh sẽ biết cáu trả lời là gì, nhưng cách hỏi để khẳng định theo hướng của anh chứ đâu gì quan tâm tới cảm nhận thật của Uyển Sam. Cô lùi lại, chống đỡ:
- Không được... Tối anh ra sofa ngủ đi
Không để cô nhiều lời thêm, Vu Quân bế nhấc cô lên giường, ôm chặt trong lòng mình. Cô thất kinh, cố ẩn anh ra nhưng không được. Hai cánh tay lực lưỡng anh ôm chặt toàn thân cô, sau cùng thủ thỉ:
- Anh sẽ ôm em ngủ một lúc thôi... Em nằm im được chứ?
Uyển Sam bình tĩnh lại, không động đậy từ giây phút đó. Đầu anh rúc cả vào trong gáy cô, hơi thở nóng phả ra, chắc có lẽ cũng mệt mà Vu Quân anh chìm vào giấc khá nhanh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.